Tiêu Hề Hề gương mặt tươi cười, nói: "Đa tạ điện hạ.
Nàng chan đầy một bát canh gà, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn không thích ăn thịt gà, canh gà cũng không hơn, nhưng đêm nay không biết vì sao, hắn thấy hương vị cũng không tồi, uống liền ba bát mới dừng lại.
Canh gà ấm xuống bụng, làm hắn cảm giác trong người ấm áp, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.
Tiêu Hề Hề mắt trông mong hỏi: "Điện hạ còn muốn uống canh không?"
Lạc Thanh Hàn: "Ta no rồi, không uống nữa.
Tiêu Hề Hề nói giọng nịnh nọt: "Vậy canh gà còn lại có thể cho thiếp dùng không?"
Bảo Cầm hận không thể xông lên che miệng nàng lại.
Nàng ăn bốn bát cơm còn chưa đủ, đến canh gà mà Thái Tử uống dư lại cũng không tha!
Nàng đây là vì ăn hoàn toàn không biết xấu hổ sao?!
Loading...
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề hồi lâu, mới ý vị thâm trường mà đáp lời.
"Không được.
Tiêu Hề Hề không chịu từ bỏ, nàng hôm nay sáng thì ăn cháo trắng rau xào, trưa cũng ăn y hệt, buổi tối rốt cuộc có thể ăn mấy bát cơm tẻ, nhưng món ăn lại toàn đồ chay thanh đạm.
Chim chóc như sắp bay ra khỏi miệng nàng tới nơi.
Nàng bức thiết cần ăn thịt.
Nàng đáng thương hỏi: "Vì sao chứ?"
Lạc Thanh Hàn: "Canh gà quá dầu mỡ, nàng còn đang dưỡng bệnh, cần phải ăn kiêng.
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng lầu bầu: "Thiếp cảm thấy canh gà này thoạt nhìn cũng không dầu mỡ lắm, còn rất thanh đạm nữa.
Lạc Thanh Hàn không nói nữa, trực tiếp cho người đem canh gà đi đổ.
Tiêu Hề Hề không ăn được thịt, chỉ có thể yên lặng mà dọn sạch đống đồ ăn còn thừa trên bàn.
Nhìn bàn đồ ăn như bị liếm sạch sẽ, Bảo Cầm sống không còn gì luyến tiếc, nàng còn tự dối lòng mà nghĩ, tiểu chủ làm như vậy cũng coi như là biểu hiện tiết kiệm lương thực, Thái Tử chắc sẽ không bởi vì tiểu chủ ăn nhiều mà tâm sinh ghét bỏ đi.
Ăn uống no đủ xong thì mọi người đều ngồi nghỉ.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại không có ý định rời đi.
Hắn không những không đi, còn sai người pha trà, dường như muốn ngồi lâu hơn.
Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát, e dè hỏi: "Điện hạ có phải gặp chuyện phiền lòng không?"
Lạc Thanh Hàn khẽ ừ một tiếng.
Tiêu Hề Hề nói: "Nếu điện hạ tin tưởng thiếp, đem phiền não trong lòng nói ra, thiếp có lẽ giúp được người.
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng hồi lâu rồi nói: "Nàng vì sao lại muốn giúp ta? Đầu tiên là đưa bùa hộ mệnh, sau lại thay ta uống rượu độc, thậm chí còn tuyên bố muốn bảo vệ ta, nàng đối tốt như vậy làm ta không thể hiểu được.
Tiêu Hề Hề đang muốn mở miệng, đã bị hắn chặn lời.
Hắn nói: "Đừng lấy những hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, ta muốn nghe lời nói thật.
Hắn cũng không tin tưởng trên đời này sẽ có người không vì lý do gì mà đối tốt với hắn.
Huống chi Tiêu Hề Hề kỹ thuật diễn cũng không tính là cao minh, chỉ cần lưu tâm, là có thể nhìn ra nàng kỳ thật có dụng ý khác.
Tiêu Hề Hề đành đem những lời hoa mỹ nuốt trở về, ngượng ngùng nói: "Thật không dám giấu giếm, lúc thiếp rời khỏi sư môn có nhận một nhiệm vụ.
Lạc Thanh Hàn không xen lời, an tĩnh mà lắng nghe.
Tiêu Hề Hề nói: "Thiếp có nhiệm vụ tìm kiếm một người có duyên, phụ trợ hắn đăng cơ xưng đế.
"Người nàng lựa chọn là ta?"
Tiêu Hề Hề gật đầu: "Vâng.
Mênh mang biển người, lựa chọn thật sự quá nhiều.
Nàng làm một con cá mặn, theo nguyên tắc có thể bớt đi một chuyện liền ít đi một chuyện, thật sự lười xem từng chọn lựa, dứt khoát chọn người có khoảng cách ngôi vị hoàng đế gần nhất, mà Lạc Thanh Hàn là Thái Tử, tự nhiên thành lựa chọn tốt nhất của nàng.