Lạc Thanh Hàn nghe xong lời này, bất giác có đôi chút thất vọng nhưng trong lòng ngược lại thoáng yên tâm.
Nếu Tiêu Hề Hề một mực đồng ý dẫn hắn đi Huyền Môn, hắn sẽ hoài nghi nữ nhân này có phải muốn mượn cơ hội mưu đồ gây rối hay không.
Ngay sau đó hắn lại nghe Tiêu Hề Hề nói.
"Điện hạ nếu có yêu cầu hỗ trợ gì, không cần đi Huyền Môn, trực tiếp tìm thần thiếp là được, thiếp sẽ đem toàn lực giúp người đạt được mong muốn.
Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng một lát, sau đó liền hỏi: "Ngươi còn bùa hộ mệnh không?"
"Hiện tại thì không có, nếu điện hạ muốn thần thiếp trở về sẽ làm cho người.
"Ta muốn hai gói bùa hộ mệnh.
"Không thành vấn đề.
Đề tài kết thúc, hai người như vậy đường ai nấy đi.
Lạc Thanh Hàn đi đến thư phòng, hắn là Thái Tử, mỗi ngày đều có rất nhiều sự vụ bận rộn.
Loading...
Tiêu Hề Hề mang theo Bảo Cầm trở về Thanh Ca Điện.
Bảo Cầm chỉ huy các cung nữ lục tung đồ đạc mà tìm quần áo.
Tiêu Hề Hề sau khi làm xong hai gói bùa hộ mệnh lại trở về tư thái cá mặn, nằm dài trên trường kỷ, gót chân nhỏ trắng nõn chìa ra khỏi giường, nhẹ nhàng đong đưa.
Nàng trong lòng ôm cái bát lớn, trong bát chất đầy hoa quả thái miếng.
Nàng một bên dùng nĩa đưa miếng hoa quả vào miệng, một bên hỏi.
"Các ngươi đang tìm gì vậy?"
Bảo Cầm nói: "Đêm mai người phải tham gia tiệc mừng thọ, nô tỳ vì người tìm quần áo phù hợp.
"Những bộ ta mặc thường xuyên hằng ngày cũng khá tốt nha.
"Không được, người vào cung gần nửa năm, chưa bao giờ công khai lộ mặt, đêm mai là lần đầu tiên người lộ diện, hơn nữa còn đi theo Thái Tử điện hạ, vinh dự này không phải tùy tiện mọi phi tần đều có được, người nhất thiết phải trang điểm thật xinh đẹp, làm người ta đều có thể nhớ kỹ người, những bộ quần áo kia đều quá bình thường, nô tỳ sẽ chuẩn bị một bộ váy áo kinh diễm lòng người cho xem!"
Tiêu Hề Hề không để bụng chuyện ăn mặc, nàng chỉ cần ăn no ngủ ngon mặc ấm là được.
Cá ướp muối sao, đặc điểm tương đồng chính là dễ nuôi a.
Bảo Cầm vất vả lắm mới tìm được một bộ váy áo không tồi, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện khác.
"Tiểu chủ, người đi tham gia lễ mừng thọ Hoàng Hậu nương nương, người muốn đưa thọ lễ gì đi?"
Tiêu Hề Hề gật gù khẳng định: "Thọ lễ chắc chắn phải có.
Bảo Cầm gấp đến độ chạy vội đến bên nàng: "Ngày mai đã đến buổi lễ, người cái gì cũng chưa chuẩn bị, thời gian đâu đi tìm thọ lễ bây giờ?"
Nàng thấy Tiêu Hề Hề còn ở đó ăn, nhịn không được oán giận nói: "Người như thế nào còn có tâm tình ăn cái gì a? Người mau nghĩ xem nên đưa thọ lễ gì đi mà!!"
"Nếu là mừng thọ, vậy đưa đào mừng thọ đi, ngày mai ngươi bảo người làm một rổ đào, ta đưa đi tặng Hoàng Hậu nương nương là được rồi.
Bảo Cầm không dám tin: "Người khác đưa đến đều là các loại hi thế trân bảo, người chỉ đưa một rổ đào mừng thọ?!"
Tiêu Hề Hề thành thật hỏi lại: "Không thể sao?"
Bảo Cầm cơ hồ muốn ngất xỉu đi: "Đương nhiên không thể! Hoàng hậu nương nương tôn quý như vậy, người sao có thể đưa lễ vật thấp kém như đào mừng thọ? Chuyện này nếu như bị người ta biết, hẳn sẽ cười đến rụng răng!"
"Không thể tặng đào mừng thọ, hay dâng một bát mì trường thọ đi.
"Không thể!"
"Nếu không thì làm một cái bánh nướng lớn, mặt trên viết tám chữ "Hoàng hậu nương nương sinh nhật vui vẻ" là được a.
Bảo Cầm tuyệt vọng: "Người không thể dừng nghĩ đến chuyện ăn uống được sao?!"
Tiêu Hề Hề gương mặt đau khổ.
Ngoài chuyện đồ ăn ra, nàng không thể nghĩ được thứ gì khác.
Chủ tớ hai người suy tư hồi lâu, cũng không nghĩ ra được giải pháp thích hợp.
Cuối cùng Tiêu Hề Hề phất bàn tay nhỏ, quyết đoán nói.
"Ta mệt rồi, muốn đi ngủ!"
Sau đó nàng liền chui vào trong ổ chăn, ngủ thật ngon.