Giống như lời của người kia vừa nói, Hàn Nhạn đi không lâu thì nhìn thấy một ngự hoa viên tuyệt đẹp. Ở phía ngoài có hai cung nữ đang quét dọn,
Hàn Nhạn đi tới nói chuyện với họ, sau khi nghe xong một cung nữ liền
dẫn nàng đi đến Mai Viên.
Cấp Lam và Thu Hồng đang rất lo lắng, từ xa nhìn thấy tiểu thư của mình, vội vàng chạy tới, "Tiểu thư người trở lại rồi. Đều là do chúng nô tỳ
không tốt, không đi cùng với tiểu thư. Tiểu thư không xảy ra chuyện gì
chứ?"
Hàn Nhạn nhìn các nàng, chỉ lắc đầu cười nói: "Ta không sao"
Đặng Thiền cũng đứng dậy, nắm lấy tay của nàng lo lắng hỏi: "Sao lại như thế? Mới vừa rồi tỷ tỷ của ngươi nói cho ta biết, ngươi ở bên ngoài
Tịnh phòng chờ nàng, lúc nàng đi ra thì không thấy người đâu hết. Lý
tiểu thư còn sai bảo hạ nhân đi tìm ngươi nữa đó."
Loading...
Hàn Nhạn nhíu mày hỏi: "Lý tiểu thư? Ai là Lý tiểu thư?"
Đặng Thiền nói: "Người ngồi cạnh tỷ tỷ ngươi đó. Thiên kim của Hữu thừa tướng chứ ai."
Lúc này Hàn Nhạn mới đưa mắt nhìn người ngồi cạnh Trang Ngữ Sơn, các vị
phu nhân, tiểu thư nhìn thấy Hàn Nhạn trở về nên ai cũng có chút chú ý
vào nàng. Lúc nhìn thấy Hàn Nhạn đang đi gần đến, sắc mặt của Trang Ngữ
Sơn trở nên trắng bệch. Chọt dạ không dám nhìn nàng.
Trong lòng Hàn Nhạn bây giờ mới sáng tỏ, nhìn lướt qua cô gái mặc quần
áo thêu hoa. Vị này chính là Lý tiểu thư, bây giờ đang trừng mắt nhìn
nàng, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ phẫn nộ và không cam lòng.
Lạ thật, nàng căn bản không biết vị Lý tiểu thư này. Nếu là ra tay vì
Trang Ngữ Sơn cũng không đến nổi như vậy, nàng đã bỏ lỡ chuyện gì sao?
Suy nghĩ cẩn thận lại một lần nữa, Hàn Nhạn xác định mình không có mâu
thuẫn với vị Lý tiểu thư này. Trong lòng đang khó hiểu, thì nghe vị Lý
tiểu thư đó nói: "Trang tiểu thư vừa rồi sao có thể đi lạc được? Hoàng
Cung không giống như bên ngoài, không thể đi sai nha. Nếu gặp phải
chuyện gì thì sao?"
Nàng vừa nói, các vị phu nhân xung quanh đã quay đầu nhìn Hàn Nhạn.
Những vị phu nhân đang nói chuyện với Hoàng Hậu, đang bưng trà cũng dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Hàn Nhạn nhíu mày, ý nói là nàng không hiểu lễ nghi, dám đi loạn trong
Hoàng Cung, còn ám chỉ mình gặp phải chuyện gì nữa. Hoàng Hậu đã chú ý
tới nàng, nếu như mà chuyện vừa rồi bị phát hiện, thì hôm nay nàng xong
rồi. Bây giờ phải tìm cách giải quyết mới được.
Nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, Hàn Nhạn thở dài, giọng đầy ủy
khuất nói: "Thật ra thì Ngữ Sơn tỷ tỷ chỉ dẫn theo một cung nữ. Cung nữ
đó thì đi theo tỷ tỷ vào Tịnh phòng. Nhạn nhi một mình ngồi đợi ở bên
ngoài, đợi lâu lắm cũng không thấy tỷ tỷ đi ra. Trong lúc nhàm chán, thì nhìn thấy Kim Sí Tước bay qua. Nhạn Nhi thấy ngạc nhiên nên mới đuổi
theo, không nghĩ tới lại...lạc đường." Hàn Nhạn xấu hổ cười, "May mà gặp phải một cung nữ tỷ tỷ, tỷ ấy mới dẫn Nhạn nhi trở về." Giọng điệu của
Hàn Nhạn vừa ngây thơ, lại mang theo vài phần hâm mộ nói: "Trong Hoàng
Cung này, chuyện kỳ lạ nhiều thật đó. Từ trước tới nay Nhạn nhi chỉ nhìn thấy Kim Sí Tước qua sách vỡ. Ngày hôm nay quả thật là được mở mang tầm mắt, nương nương và bệ hạ thật là có phúc, kể cả chim Tước cũng bay
qua, thật là có phúc cho Đại Tông chúng ta."
Hàn Nhạn hôm nay búi hai búi tóc tròn, khuôn mặt tròn tròn ửng đỏ, nhìn
có vài phần giống như ngọc nữ bên cạnh Quan Âm Bồ Tát. Cộng thêm những
lời này vừa trong trẻo, vừa hoạt bát, càng làm động lòng người.
Lời nói này cũng thật kéo, Trang Ngữ Sơn đi Tịnh phòng mà chỉ dẫn theo
có một cung nữ, mà cung nữ này còn đi cùng nàng vào Tịnh phòng. Nói theo cách khác là phục vụ có chút quá đáng, dám để Hàn Nhạn ở bên ngoài một
mình, người có tâm đều hiểu sẽ xảy ra chuyện gì. Trong lúc này, các vị
tiểu thư nhìn Trang Ngữ Sơn càng thêm hèn mọn.
Mà Hoàng Hậu lại bị một tiếng ‘có phúc’ của Hàn Nhàm làm cho nàng rất
vui mừng, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi. Vẫy vẫy tay bảo Hàn Nhạn
đi tới: "Đứa trẻ ngoan, mau đi tới bên cạnh bổn cung!"
Hàn Nhạn lập tức đi qua, Hoàng Hậu sờ sờ đầu của nàng, giọng nói có chút gấp gáp: "Con thực sự nhìn thấy Kim Sí Tước sao?"
Hàn Nhạn có chút kiếp sợ, nhưng vẫn vui vẻ đáp lại: "Vâng ạ! Nhạn nhi là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên mới lạc đường." Nàng cẩn thận nhìn
Hoàng Hậu, "Màu lông vàng kim của chim Tước, nhìn có chút gióng với
phụng bào của nương nương."
Lời vừa dứt, Hàn Nhạn nghe thấy một giọng đầy nũng nịu: "To gan! Dám đem nương nương ra so sánh với loài súc sinh?"
Hàn Nhạn ngẩn đầu lên nhìn thấy người nói chuyện chính là vị Lý tiểu thư kia, giờ phút này nàng ta đã đứng dậy, dáng vẻ đầy phẫn nộ nhìn nàng.
Hoàng Hậu có chút không vui, nắm chặt tay lại: "Giai Kỳ, nữ tử làm sao
có thể lỗ mãng tới như vậy? Để cho Trang tiểu thư nói hết."
Hàn Nhạn bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần sự thật,
nói: "Kim Sĩ Tước không phải là súc sinh. Mẫu thân của Nhạn nhi đã từng
nói, Kim Sĩ Tước là do thần hộ thân hóa thân thành. Chỉ nhà nào có Kim
Sĩ Tước bay qua, thì sẽ có phúc khí gấp trăm lần. Phúc khí này kéo dài
đến con cháu, mãi không dứt. Nhạn nhi cảm thấy được, nương nương cũng là người có phúc khí. Mấy năm nay vẫn luôn ở cạnh Hoàng Thượng, giang sơn
Đại Tông mới có thể phồng vinh được như vậy. Huống chi khi chim Tước tức giận, cũng rất giống nương nương. Hay nói là, nương nương là hóa thân
của Kim Sĩ Tước, chỉ là Kim Sĩ Tước phù hộ nhà nhỏ, còn nương nương thì
phù hộ nhà lớn."
Là nữ nhân, ai cũng thích nghe lời ca ngợi từ người khác. Đa số các vị
phu nhân và tiểu thư ở đây đều nịnh nọt Hoàng Hậu, nhưng mà không có
người nào lại có miệng lưỡi như Hàn Nhạn. Một câu đầu tiên của nàng là
khen ngợi Hoàng Hậu cao quý, trời sinh mệnh phú quý, lại càng giúp quốc
gia có phúc khí hơn. Hoàng Hậu là người đứng đầu hậu cung, mấy nay nay
những lời nịnh nọt nghe cũng không ít. Nhưng mà những lời của Hàn Nhạn
thì mới nghe lần đầu. Làm cho nàng không nhịn được mà cười rạng rỡ, cúi
đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ngây thơ của Hàn Nhạn, trong nhất thời
liền cảm thấy rất yêu thích: "Đứa nhỏ này, nói cái gì đâu không. Giang
sơn xã tắc, đều là nhờ phúc khí của Hoàng Thượng, các vị đại thần và các vị tướng sĩ mới đúng. Bản cung cũng chỉ là một người phụ nữ, đâu có
phúc phận đến vậy."
Hàn Nhạn nghiêng đầu, đột nhiên từ phía sau truyền tới tiếng cười đầy
sảng khoái: "Tử Đồng không cần từ chối. Trẫm thấy vị tiểu thư này nói
không sai, nàng thật sự là phúc tinh của Trẫm."
Hàn Nhạn ngẩn đầu, nhìn thấy Hoàng Thượng và một vài vị quan đang đi tới. Chắc là đã nghe được những lời nàng nói.
Hoàng Hậu nghe vậy nhất thời sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh
hỉ, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!"
Các vị phu nhân và tiểu thư xung quanh cũng quỳ xuống hành lễ, Hoàng
Thượng vui vẻ nói: "Cái vị chư khang không cần đa lễ." Rồi quay sang nói với Hoàng Hậu: "Tử Đồng, những lời Trang tiểu thư nói Trẫm điều nghe
hết. Xem ra năm nay Đại Tông phồn thịnh, đều là nhờ tới chim bay dẫn
phúc."
Hoàng Hậu mỉm cười: "Đều là Hoàng Thượng có cách trị quốc."
Hoàng Thượng hài lòng nhìn nàng, nói: "Trong đó cũng có công lao của nàng!"
Đã lâu rồi Hoàng Thượng không nói chuyện ôn hòa như vậy với nàng. Hoàng
Hậu vui vẻ, gương mặt đều ửng đỏ cả lên. Khi bà nhìn Hàn Nhạn trong mắt
có vài phần dịu dàng.