Vừa mới trở về phủ, Trần ma ma đã vội vàng nói với nàng: "Tiểu thư, tiểu Thiếu gia đang chờ người ở trong sân đấy."
Hàn Nhạn nhíu mày: "Thằng bé đến nhanh thật!" Tuy vậy khuôn mặt vẫn hiện lên ý cười, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều.
Trong sân vườn của Thanh Thu Uyển có một cậu thiếu niên mặc áo vải màu xanh đang ngồi bên cạnh bàn đá. Khi nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại cười với nàng: "Tỷ tỷ!"
Hàn Nhạn cười nói: "Đệ ngồi ở trong sân làm gì, không sợ gió lạnh thổi qua sao. Ma ma đã đốt bếp lò ở trong phòng, mau vào đi. Cấp Lam, mau lấy một phần Thiên sơn ngân châm mới hái hôm qua đưa cho Thiếu gia dùng."
Trang Hàn Minh mỉm cười đứng dậy đi tới, mở miệng nịnh nọt: "Vẫn là tỷ tỷ thương đệ."
Trở lại trong phòng, Hàn Nhạn lại bảo Thu Hồng đặt một chiếc lò sưởi nhỏ bằng sắt vào trong tay của Trang Hàn Minh. Rồi bảo đệ đệ uống một ngụm trà ấm, khi thấy sắc mặt của đệ đệ hồng hào ấm áp, nàng mới nói: "Hôm qua Chu thị tới tìm đệ sao?"
Nhắc đến Chu thị, sắc mặt của Trang Hàn Minh lập tức thay đổi, hừ lạnh: "Không có gì hay, đệ vừa nhìn thấy họ đã thấy ghê tởm."
"Đệ và họ không xảy ra xích mích gì chứ?" Hàn Nhạn lo lắng hỏi. Đệ đệ này của nàng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, lại không hiểu rõ những thủ đoạn dơ bẩn trong đại trạch viện, cộng thêm tính tình háo thắng của thiếu niên trẻ tuổi chỉ e sẽ dễ dàng gây xích mích với Chu thị. Nếu rơi vào trong miệng lưỡi của người khác, ngược lại sẽ để cho người ta nghĩ rằng đứa nam nhi của thê tử trước này đối xử hà khắc với di nương vừa mới vào phủ. Như thế Trang Sĩ Dương cũng sẽ sinh lòng bất mãn.
Trang Hàn Minh lắc đầu một cái: "Đệ nghe theo lời dặn của tỷ, chỉ đối xử cực kỳ lạnh nhạt với bọn họ. Họ đưa quà xong đệ liền đuổi đi."
Khóe miệng Hàn Nhạn giương lên thành nụ cười, cất giọng mỉa mai: "Tặng quà, bà ta cũng thật biết cách tặng quà!"
Loading...
Tối hôm qua, sau khi Cấp Lam hỏi thăm tin tức trở về, nói cho Hàn Nhạn biết mẫu tử Chu thị đã tới gặp Minh nhi. Chỉ nói là đến tặng quà gặp mặt ngày đầu vào phủ, nhưng mà bà ta tặng rất nhiều quà, hơn nữa nghe nói đều là những món đồ quý giá.
Nàng không tin mẫu tử Chu thị lại có lòng tốt như thế. Nếu họ làm vậy, chắc chắn là có mục đích gì đó. Tối hôm đó, Trang Hàn Minh sai nha hoàn thân cận đưa một vật tới chỗ nàng, chính là con chim trong chiếc lồng kia.
Lúc đó Chu thị nói với Trang Hàn Minh rằng, con chim này cực kỳ thú vị, nó rất yêu thích những cô gái xinh đẹp. Nếu như nó thấy mỹ nhân, ngay lập tức nhào lên người cô gái kia bày tỏ thân mật. Các công tử nhà giàu ở trong kinh thành cũng thường chơi đùa các loại chim nhỏ này. Trang Hàn Minh còn nhỏ tuổi, đương nhiên sẽ có hứng thú với món đồ chơi mới mẻ này. Chẳng qua bây giờ Trang Hàn Minh rất căm ghét mẫu tử Chu thị, cho nên cũng không thích con chim này của bà, dứt khoát sai người cầm đem cho Hàn Nhạn. Dù sao con gái cũng đều yêu thích những động vật nhỏ này. Nhưng thật không ngờ, sau khi Hàn Nhạn nhìn thấy con chim này liền kinh ngạc. Vừa nhìn một cái đã thấy con vật này có hình dáng rất giống Hào Bằng được mô tả trên quyển sách cổ. Cộng thêm việc Trang Hàn Minh truyền đạt lại lời nói của Chu thị cho nàng biết, thì càng thêm xác định đây chỉ là một con Dâm Điểu.
Thủ đoạn của Chu thị thật là ác độc! Nếu như là một thiếu niên bình thường, khi thấy con chim mới lạ như vậy, tất nhiên sẽ phải lập tức bảo người đi tìm một cô gái xinh đẹp tới để thử nghiệm. Đến lúc đó sau khi con Hào Bằng này thấy người đẹp sẽ động tình, tiết ra Xa Linh. Mùi hương của loại xuân dược này chỉ cần vừa ngửi sẽ khiến cho người ta mất hồn mất chí. Như vậy, dễ dàng xảy ra quan hệ nam nữ với người con gái kia. Lâu ngày, sẽ trở thành phế vật lún sâu vào nữ sắc. Mà năm nay Minh Ca Nhi chỉ mới vừa tròn mười một tuổi. Chu thị làm như vậy chính là để hủy hoại Minh Ca Nhi mà!
Ở trong kinh thành, người có thể nhận biết con Hào Bằng này rất ít. Ngay cả Phương chưởng quầy từng xem qua vô số bảo vật cũng không thể biết được thứ này. Huống chi ở trong phủ, lại càng khó có người nào biết được. Một chiêu này của Chu thị vừa mịt mờ vừa ổn thỏa. Ngày sau nếu Minh nhi xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có ai nghi ngờ đến con chim nhỏ kia! Kiếp trước Minh nhi vì kỹ nữ thanh lâu mà bị nhốt vào đại lao, không chừng lại chính vì lý do này. Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt của Hàn Nhạn liền lạnh xuống, thì ra ngay từ khi bắt đầu, Chu thị đã bố trí xong xuôi tất cả!
Trang Hàn Minh nhìn sắc mặt u ám của Hàn Nhạn, cũng không đoán ra được điều gì, nên hỏi: "Nhưng mà con chim này có gì không tốt sao?"
Hàn Nhạn không muốn nói rõ cho đệ đệ biết loại chuyện dơ bẩn đó, chỉ nói mơ hồ: "Đây là một loài chim có độc, không thể gần thân thể của nó."
"Cái gì?" Trang Hàn Minh nghe xong liền giận dữ: "Họ thật độc ác, dám cả gan mưu hại đệ ngay trong phủ! Tỷ tỷ, chúng ta mau nói cho phụ thân biết đi!" Nói xong liền lập tức đứng dậy.
Hàn Nhạn kéo lại: "Đệ làm gì vậy! Bây giờ đệ đi nói cho phụ thân biết, ngược lại sẽ khiến cho hai mẫu tử họ nghi ngờ. Sau này có thể họ sẽ tiếp tục đưa thêm đồ tới phòng của đệ. Không bằng bây giờ tạm thời gạt họ, như vậy họ sẽ tạm thời không làm gì cả."
Trang Hàn Minh nhìn nàng nói: "Tỷ, bây giờ con chim đó đang ở phòng tỷ, tỷ có bị sao không?"
Hàn Nhạn cười nói: "Yên tâm đi, hôm nay tỷ đã tới hiệu cầm đồ, đem cầm con chim kia và cả chiếc lồng đó rồi. Mẫu tử bọn họ muốn tặng thì cứ tặng, chúng ta sẽ đem những thứ đó đổi hết thành bạc, muốn xài như thế nào thì xài!"
Trang Hàn Minh trợn to hai mắt: "Tỷ, tỷ dám lén lút trốn ra khỏi phủ sao?"
"Xuỵt", Hàn Nhạn trừng mắt: "Đệ muốn cho toàn bộ mọi người trong phủ đều nghe thấy sao?" Dừng lại một chút, nói tiếp: "Chuyện này không có ai biết đâu, đệ đừng lo lắng". Nói xong liền móc ngân phiếu từ trong ngực ra: "Đây là ngân phiếu mới đổi hôm nay, đệ cầm lấy đi."
Trang Hàn Minh lắc đầu, nhét ngân phiếu trở lại vào tay Hàn Nhạn: "Thường ngày đệ cũng không có việc gì cần dùng đến bạc. Tỷ cứ giữ lại đi. À đúng rồi…", đột nhiên cậu nghĩ đến cái gì, lại nói: "Chu thị còn tặng đệ rất nhiều quần áo và đồ chơi nhỏ. Đệ thấy những bộ quần áo kia cũng khá tinh xảo chắc đó là vật có giá trị. Những món đồ chơi nhỏ kia cũng là vật quý hiếm, không bằng tỷ tỷ đều đem đi cầm đồ hết đi."
Quần áo? Đồ chơi?
Đôi mắt Hàn Nhạn hơi híp lại, miệng nở một nụ cười khinh khỉnh.
Quần áo tinh xảo và đồ chơi quý hiếm, chính là muốn Minh nhi trở nên bại hoại, trở thành một cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết chơi đùa. Nếu Trang Sĩ Dương nhìn thấy, cũng sẽ cảm thấy đứa nam nhi này của ông chỉ có vẻ bề ngoài hào nhoáng, là đứa con phá sản đáng ghét. Nâng lên để giết, thủ đoạn của Chu thị thật cao tay!
"Nếu đệ rảnh rỗi thì thu dọn một chút đi, ngoại trừ quần áo, còn những món đồ chơi khác đều đem qua để tỷ mang đi cầm đồ, đừng phụ lòng khổ tâm của di nương."
"Tỷ", Trang Hàn Minh cầm tay của nàng, chân thành nói: "Thường ngày đệ đều ở Quốc Tử Giám, nên chưa từng bước vào trong hậu viện. Dù sao đệ cũng là nam nhi, Chu thị vẫn sẽ cố kỵ vài phần với đệ. Nhưng tỷ thì khác, mọi việc nhớ phải cẩn thận một chút."
Trong lời nói không che giấu sự quan tâm lo lắng, trong lòng Hàn Nhạn cực kỳ cảm động. Nàng nhìn thiếu niên ở trước mặt, bất tri bất giác, dáng người của Minh nhi đã cao hơn nàng rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã có chút nét kiên nghị của người nam nhi, bớt đi vẻ ngây thơ của đứa trẻ ngày nào. Kể từ sau khi mẫu thân qua đời, dường như Minh nhi đã cao lớn hơn không ít. Bất chợt lòng nàng cảm thấy mềm mại ấm áp.
Trần ma ma nhìn đôi tỷ đệ này không khỏi cảm động. Suy cho cùng cũng là tỷ đệ ruột thịt, tình cảm không phải là giả dối. Trong phủ này, khắp nơi đều là cạm bẫy, đều là người không có lòng tốt. Thật đáng thương cho đứa nhỏ thông minh này. Cũng may tiểu thư là người hiểu chuyện, có tâm tư và cơ trí. Khi bà nhìn thấy sự thông tuệ của nàng cũng phải khen ngợi nức nở. Ít nhất nàng sẽ không để cho người khác mặc sức chém giết tại Trang phủ này.
Bên kia, Trang Sĩ Dương và Chu thị mới vừa trải qua một hồi lăn qua lăn lại. Thân thể mềm mại không một mảnh vải của Chu thị dựa vào người đàn ông, giọng nói quyến rũ làm say lòng người: "Lão gia, mấy ngày nữa là tới dạ yến trong cung, các đại thần đều phải mang nữ quyến theo . . . ."
Trang Sĩ Dương mới vừa phóng túng dục vọng của mình, nên vô cùng thỏa mãn. Khi nghe bà nói ông cũng lập tức hiểu rõ, cười một tiếng: "Đương nhiên phải dẫn yêu tinh nhỏ này theo rồi. Nàng là tâm can của gia, không mang nàng theo thì mang ai theo?"
"Thân phận của thiếp chỉ là thiếp", Đôi mắt trong suốt của Chu thị khẽ rưng rưng, trông thật phong tình vạn chủng: "Thân phận của Ngữ nhi cũng chỉ là một con giá của thiếp. Nếu đi theo lão gia, sợ là sẽ bị người có lòng sẽ nói xấu."
"Nàng là người của gia, Ngữ nhi là con gái của gia, kẻ nào dám nói! Hơn nữa ai nói nàng chỉ là thiếp chứ? Gia đã từng nói sẽ nâng nàng lên làm chính thê, sớm muộn cũng có một ngày nàng chính là Đại phu nhân của Trang phủ này!"
Chu thị nhận được lời bảo đảm của Trang Sĩ Dương, không kìm được vui mừng, bà vùi mặt vào lồng ngực trần trụi của người ông: "Lão gia nói cái gì thì chính là cái đấy."
Trang Sĩ Dương chỉ cảm thấy cái thân thể mềm mại kia đang kích thích mình, lập tức đè bà ở dưới thân, trong màn lại lập tức vang lên tiếng rên rỉ.
Nha đầu quét dọn ở ngoài phòng nắm chặt cây chổi trong tay khẽ căng thẳng, một lát sau liền bước nhanh đi ra khỏi sân nhỏ.