Editor + beta: SunniePham
Đường Sinh nhìn Hàn Nhạn: "Sao vậy?"
Nói như vậy chính là chấp nhận, Hàn Nhạn hỏi: "Nếu vậy thì so với việc dùng độc thì việc giải độc thì sao?"
"Nhạn nhi, con muốn hỏi gì?" Đường Sinh có cảm thấy có chút kỳ lạ, Hàn Nhạn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi vấn đề này.
Hàn Nhạn lắc đầu: "Ông ngoại, người chỉ cần nói, có hay không thôi?"
Đường Sinh nói: "So với các môn phái khác, đương nhiên là tốt hơn nhiều rồi. Nhưng mà giải độc không là của sở trường của chúng ta, trong người Đường Môn luyện độc nên chuyên dùng độc, mỗi lần bọn họ luyện chế một loại độc dược, cũng sẽ không cho bản thân bất kỳ giải dược nào. Chỉ là. . . . Độc tính và dược tính vốn chính là tương sinh tương khác, những người luyện độc thì bình thường cũng sẽ giải độc được."
Ánh mắt Hàn Nhạn sáng lên, lời này của Đường Sinh cũng không có nói là y thuật của bọn họ tinh thông thế nào, thế nhưng người dùng độc thường sẽ có kiến thức rộng rãi, biết rõ các loại độc dược, độc tính. Cộng thêm Ngô thái y, nói không chừng có lẽ sẽ còn có một còn đường sống. Nghĩ tới đây, nàng lập tức quỳ xuống, dập đầu một cái với Đường Sinh rồi nói: "Ông ngoại, con có một chuyện muốn nhờ."
Đường Sinh bị hành động đột ngột này của Hàn Nhạn làm cho hoảng sợ, có chút không biết làm sao lập tức lập tức đỡ Hàn Nhạn dậy, trong miệng không ngừng nói: "Con làm cài gì vậy, có chuyện gì thì cứ nói cho ông ngoại nghe, ông ngoại nhất định sẽ giúp con."
"Vậy thì xin ông ngoại cứu Huyền Thanh Vương." Hàn Nhạn dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Huynh ấy trúng hàn độc rất hiếm gặp, sắp chết rồi."
"Huyền Thanh Vương?" Đường Sinh sững sờ, chuyện của Hàn Nhạn và Huyền Thanh Vương, ông cũng có nghe qua. Huyền Thanh Vương này ở trên giang hồ cũng là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Là một thanh niên phong lưu tuấn mỹ, bản thân cũng là một nhân vật nổi trội. Nếu là trước kia thì Đường Sinh nói không chừng sẽ cam tâm tình nguyện giúp đứa cháu gái này. Nhưng mà bây giờ. . . . ông nhíu mày nói: "Nhạn nhi, chẵn lẻ bây giờ con còn si mê lưu luyến gì hắn sao? Phải biết rằng lúc trước là hắn đã vứt bỏ con, còn muốn thành thân với công chúa Tây Nhung gì đó. Nam tử như vậy con còn nhớ mong làm gì, con muốn phu quân thì ông ngoại dẫn con về Đường Gia Bảo, chỗ đó có rất nhiều nam nhân tốt. Hàn Nhạn vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, không lo tìm không ra. . ."
Loading...
Nghe người trước mặt cứ thao thao bất tuyệt một dàn, Hàn Nhạn dường như muốn dở khóc dở cười. Nàng chỉ tốt bụng mở miệng nói: "Ông ngoại, ngươi hiểu lầm, huynh ấy không cố ý làm vậy đâu. Chuyện ở phía sau con sẽ từ từ kể cho người nghe. Nhưng mà bây giờ thời gian gấp gáp, nếu không cứu thì huynh ấy sẽ mất mạng đó." Hàn Nhạn cắn răng nói: "Ông ngoại nếu không đồng ý thì con sẽ không đứng lên."
Đương nhiên là Đường Sinh sẽ không để cho cháu ngoại mình cứ quỳ mãi như vậy, cho dù trong lòng ông vô cùng khó hiểu về chuyện của Phó Vân Tịch, nhưng mà nhìn thấy Hàn Nhạn như vậy, cũng chỉ có thể nói: "Không phải ông ngoại không muốn đồng ý với con, chỉ là chuyện giải độc này, Đường Môn cũng không nắm chắc được có thể trị hết không."
Hàn Nhạn lắc đầu: "Cũng không dám cầu có thể trị được, chỉ cần có hi vọng, thử một lần là tốt rồi." Nàng nhìn Đường Sinh: "Ông ngoại, trước kia còn không cầu gì với người, lúc này đây con chỉ cầu người cứu huynh ấy thôi."
Đường Sinh nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Hàn Nhạn, đột nhiên lại nghĩ tới rất nhiều năm về trước, Tiểu Kiều cũng là như thế này quỳ ở trước mặt mình, cầu cho nàng được thành toàn với Đông Hầu Vương. Lúc đó giang hồ và triều đình cũng giống như bây giờ, rắc rối và phức tạp, quan hệ lợi ích với nhau, cho nên ông không cho phép họ ở chung một chỗ. Nhưng mà Tiểu Kiều từ trước đến nay vừa mạnh mẻ vừa hoạt bát, ông lại thấy nàng lần đầu tiên đau khổ như vậy mà cầu mình thành toàn cho nàng. Ông vừa đau lòng, vừa phẫn nộ, vừa bi ai, nhưng mà cũng không có cách nào khác. Nữ nhi đã yêu thương nam nhân kia như vậy, người làm phụ thân như ông còn có thể cưỡng bức bọn họ tách ra sao. Huống chi Đường sinh rất hiểu tính tình của Tiểu Kiều, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Một khi ông đã ngăn cản thì không chừng nàng còn có thể làm ra chuyện kinh hãi hơn nữa. Cho nên ông chỉ có thể đồng ý thôi.
Đúng là Đông Hầu Vương đối Tiểu Kiều rất tốt, hắn là một người vừa trẻ tuổi lại rất có tài hoa, vậy mà có thể toàn tâm toàn ý yêu một nữ tử giang hồ như vậy đã là việc vô cùng hiếm có rồi. Nhưng mà yêu không phải là hết thảy, Đông Hầu Vương không có chiếu cố tốt Tiểu Kiều, cứ như vậy mà cả nhà Đông Hầu Vương bị diệt, còn liên quan đến nữ nhi vô tội của mình. Mọi người đều chứng kiến Đường Sinh của Đường Gia Bảo trong một đêm mà dường như đã già đi mười tuổi. Ông ở trên giang hồ nhiều năm như vậy, vậy mà nữ nhi của mình cũng không thể bảo vệ được.
Hôm nay không dễ gì mà tìm được cháu ngoại dường như đã mất này, chẳng lẽ lại phải giống như mẫu thân của nó, vì một nam nhân trong triều đình mà từ bỏ tất cả. Nhưng mà Đường Sinh đã nhìn ra từ trong mắt Hàn Nhạn đối Huyền Thanh Vương đã vô cùng chung tình rồi. Ông còn có thể nói cái gì? Làm cái gì đây?
Đường Sinh thở dài: "Chẳng lẽ Đường gia sinh ra toàn là kẻ si tình hay sao?" Ông nói tiếp: "Con đứng dậy đi, ông sẽ thử một lần." Trong lòng Hàn Nhạn vui vẻ, vội vàng nói: "Cảm ơn ông ngoại." Đường Sinh thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, thì lo lắng ban đầu cũng không còn. Giờ phút này lòng cũng trở nên bình tĩnh lại, cả lông mày cũng giãn ra, cả hai đều nhìn nhau rồi cười, rồi nói chuyện phím của những năm gần đây.
Lại nói bên trong phủ Huyền Thanh Vương.
Ngô thái y nhìn Phó Vân Tịch: "Thân thể của người càng ngày càng tệ rồi."
Người nằm trên giường bệnh càng ngày càng trở nên gầy gò, đôi mắt lạnh như băng dường như không có gì cả. Hắn chỉ nói: "Ta biết rồi."
Người này cho tới bây giờ cũng không có kinh hoảng gì, nghe tin mình đối mặt với cái chết cũng vậy, có lẽ thứ mà có thể cho hắn sinh ra cảm xúc e là chỉ có nha đầu kia thôi. Ngô thái y lắc đầu: "Ngươi tính cái gì cũng không làm sao?"
"Như vậy đã rất tốt rồi." Phó Vân Tịch nói. Cái gì cũng không cầu, khoảng thời gian này, ngược lại chính là khoảng thời gian bình tĩnh nhất của hắn từ lúc chào đời tới nay, đại thù đã báo, tâm sự đã xong, không có tâm nguyện gì khác nữa rồi. Trên thế gian này còn có gì mà hắn không bỏ xuống được? Giang sơn của hoàng thượng đã vững vàng rồi, tương lai mấy chục năm cũng sẽ không có vấn đề gì, còn Tây Nhung thì đã bị tổn thương nặng, trong vài chục năm nữa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế cục triều đình đã ổn định lại, cuộc sống của dân chúng cũng không có gợn sóng gì. Trừ. . . người kia thôi. Đôi mắt của hắn khẽ động, dường như vẫn còn có một chút tiếc nuối.
"Phó Vân Tịch." Giọng nói thanh thúy vang lên, hình như trong nháy mắt hắn đã sinh ra ảo giác rồi, nha đầu kia lại xuất hiện trong ảo giác của mình. Nhưng mà rất nhanh hắn liền hiểu rõ đây là sự thật vì Hàn Nhạn đang đi về phía hắn. Gương mặt nàng cong cong, trên đầu vẫn búi hai búi tóc tròng, rõ ràng là dáng vẻ của một thiếu nữ với đôi mắt sáng, răng trắng tinh, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại khiến cho Phó Vân Tịch nhớ tới thật lâu trước kia, dưới cây hồng mai có một tiểu cô nương không biết điều trốn vào áo khoác của mình, giống như là một con thú nhỏ đang bị hoảng sợ.
Đang lúc nghĩ ngợi, thì Hàn Nhạn đã đi vào đứng trước mặt hắng: “Đang ngẩn người gì đó?”
Lúc Ngô thái y nhìn thấy Hàn Nhạn đi vào thì đã lặng lẽ đi ra rồi. Hàn Nhạn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phó Vân Tịch. Những ngày này lúc ở cùng Phó Vân Tịch thì nàng càng thảm nhiên rồi. Có lẽ là bởi vì biết bệnh tình của hắn, biết rõ cuộc sống có hạn, cơ hội ở chung cũng không dễ dàng gì, cho nên bọn họ không muốn lãng phí thời gian một cách vô nghĩ nữa. Họ chỉ nói chuyện với nhau, vụn vặt, nhưng lại vô cùng ấm áp.
“Đến bao giờ mới chịu bỏ búi tóc này đây?”. Ánh mắt Phó Vân Tịch dừng lại ở hai búi tóc của Hàn Nhạn, thật ra thì nàng đã qua tuổi cập kê lâu rồi, tại sao lại còng cố chấp bới kiểu tóc như thế này, hay là bởi vì ngày hôm đó mình phá hủy lễ cập kê của nàng, làm cho nàng đến bây giờ vẫn còn kháng nghị?
Hàn Nhạn bật cười hì hì, nhìn hắn nói: “Chờ huynh tốt lên rồi, cưới ta thì ta có thể làm phụ nhân búi tóc rồi.”
Phó Vân Tịch hơi sững sờ, lại nhìn thấy ánh mát của Hàn Nhạn trở lên nghiêm túc.
Nàng nói: “Huynh phải lấy ta đó”
Im lặng một lúc lâu, một lát sau Phó Vân Tịch mỉm cười nói: “Ta sắp chết rồi”
“Ta biết rõ.” Hàn Nhạn nhìn hắn: “Nếu không gả cho huynh , thì không có cơ hội rồi.”. Nàng thoải mái mà cười nói:” Ta còn muốn nến thử, cảm giác được làm Huyền Thanh Vương Phi.”
Phó Vân Tịch im lặng nhìn nàng, nụ cười thản nhiên ở khóe môi cũng đã biến mất. Trên thực tế, căn bản bây giờ hắn không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau hắn mới thở dài một tiến, nhưng mà lần thở dài này lại chứa đựng một chút vui vẻ, hắn nói: “Chờ hàn độc giải xong thì chúng ta sẽ thành thân.”
Hàn Nhạn trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng lại nói: “Được”
Cuộc sống khó có được cái mà mình yêu thích, niềm vui chính là được yêu thích một người. Sống lại một đời ơn nặng nhất chính là trời cao, cẩn thận một chút là như vậy, quan trọng hơn nữa là cuộc sống âm u đã cách ngày một xa. Kiếp trước nàng không được người khác yêu, nhưng kiếp này thì khác rồi.
Kết cục kiếp trước cuả Phó Vân Tịch không biết là như thế nào, Hàn Nhạn cũng không biết rõ. Chỉ là nếu hắn không có lấy Y Lâm Na, thì mọi chuyện sẽ phát sinh không giống nhau.
Hàn Nhạn chống người đứng dậy, khẽ hôn lên môi của hắn một cái: “Hàn độc này, phải đi nhờ ông ngoại tới xem mới được.”
Chỉ là hứa hẹn này, hai người không biết là rốt cuộc có thế thực hiện được hay không thôi.
Hai năm sau.
Cảnh xuân của vùng sông Giang Nam từ trước tới nay luôn vô cùng tốt, khắp nơi đều có cây liễu rũ xuống, tiếng chin hoàng oanh kêu thanh thoát. Đưa mắt nhìn thôi cũng đã đủ để sau lòng người rồi.
Ở cạnh bờ đê ven sông, ở chỗ hàng liễ cuối cùng rủ xuống, có rất nhiều du khách ở chỗ này ngắm hoa thả diều.
Trong đám người này lại có một nam một nứ làm cho người khác vô cùng chú ý, hai người này dáng vẻ như trời sinh. Nam tử cả người mặc quần áo màu trắng, mái tóc đen được bới lên bởi một cây trâm trắng tinh, nhìn vào làm cho người khác chẳng có tí cảm giác chán ghét nào.
Khuôn mặt tuấn tú, xứng với mái tóc, nhìn vào thì có chút phong vị của một vị thần tiên. Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, chỉ khi nhìn về nữ tử ở bên cạnh thì trên mặt mới lộ ra vẻ dịu dàng.
Nàng kia ước chừng mười chín tuổi, dáng vẻ thanh tú, hết lần này tới lần khác luôn có một loại quý khí không cách nào sánh bằng, đồng thời chứa đựng một ít phóng khoáng của giang hồ, hai loại này hợp lại với nhau, tuy là nàng không được coi như tuyệt sắc, nhưng lại làm cho người khác không dời mắt được. Bụng của nàng có chút nhô lên, một tay cảu ngàn vuốt ve bụn của mình, hình như là nàng đang có thai. Hai người đi trong đám người, tạo thành một cặp vô cùng xứng đôi.
Hai người này đúng là Phó Vân Tịch và Hàn Nhạn.
“Đúng là cảnh sắc Giang Nam tốt hơn Kinh Thành nhiều.” Hàn Nhạn nói: ”Chúng ta có thể ở đây chơi thêm mấy ngày nữa không, sau đó đến Đường Gia Bảo cũng không muộn.” Lần này bọn họ chủ yếu là tới Đường Gia Bảo, đồng thời dọc đường đi cũng du sơn ngoạn thủy, làm cho tinh thần cũng trở nên hăng hái khác thường.
“Coi chừng hài nhi.” Phó Vân Tịch chợt nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên bụng của Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn có chút thẹn thùng, chỉ mới có ba tháng vậy mà người cả ngày lại vô cùng khẩn trương, nàng làm cái gì cũng sợ đứa bé sẽ lọt ra. Nhưng mà, nàng mỉn cười, nàng cũng muốn nhanh nhìn thấy tiểu quỷ nhỏ trong bụng rồi.
Thời gian mới đây đã hai năm rồi, lúc trước Đường Sinh và Ngô thái y liên hợp lại, nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc khắc chế hàn độc. Dù sao thì Đường Môn cũng không phải môn phải chuyên về nghiên cứu chế tạo y thuật, nhưng hai người này liên hợp lại cũng chỉ có thể tạm thời khắc chế độc tính của Phó Vân Tịch mà thôi. Hàn động trong người Phó Vân Tịch có lẽ còn có thể tái phát, nhưng cũng không biết là sẽ bao nhiêu năm nữa, năm năm? Mười năm? Không biết được.
Tóm lại, Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch thành thân rồi.
Thành thân nửa năm sau hai người mới viên phòng, trong nửa năm này thân thể của Phó Vân Tịch càng ngày càng tốt, đến cuối cùng cúng nhìn không ra có vấn đề gì. Chỉ là mái tóc đen huyền giờ đây có một ít tóc bạc. Đường Sinh nói đây là bởi vì hậu quả của độc tính bị bức đi ra. Cũng may Hàn Nhạn và Phó Vân Tịch đều không so đo những thứ này.
Trác Thất đã tới tìm Hàn Nhạn mấy lần, nhưng mà lần nào cũng đều bị Phó Vân Tịch đuổi đi, Hàn Nhạn không rõ là hai người đã xảy ra chuyện gì, hình như là có đấu với nhau một chút. Đương nhiên là Trác Thất không từ bỏ thứ có lợi cho mình rồi, sau đó thì dẫn Y Lâm Na trở về Tây Nhung, bọn họ cũng có đại sự của mình. Trác Thất là người có dã tâm, sẽ không vì một nữ nhân mà ở lại Đại Tông. Trong lòng Hàn Nhạn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với hăng, dù sao thì ban đầu cũng là nàng lừa gặt hắn hợp tác với mình, mới lấy được chứng cứ phản quốc của thái hậu đưa cho Phó Vân Tịch.
Nhưng mà những chuyện này đều là chuyện xưa rồi.
Nàng nhìn về phía Phó Vân Tịch cười nói: “Sợ cái gì, chàng lợi hại như vậy, nó cũng sẽ không kém gì đâu.”
Phó Vân Tịch cười nhạt một tiếng, cẩn thận dắt tay của nàng, đi vào trong đám người.
Trên đời này chắc chắn sẽ có người luôn dành cho mình cho dù vất vả cà khổ sở nhiều hơn nữa, thì cũng sẽ có một người để mình yêu. Thời gian quá mức ngắn ngủi, sao không nắm chặt trước mắt, truyện về sau cần gì phải hỏi.
Sau tất cả mọi chuyện, thì mùa xuân này sẽ vô hạn, mà còn có thêm một này nắng tốt.
Hoàn