Chương 4: Ông lão quỷ dị
Lúc hai anh em trở về thôn, đã là giữa trưa.
Nhà cũ đương nhiên không có đồ ăn dự trữ, có điều hôm Giang Dược từ thành phố về nhà cũ cũng có mang theo không ít nguyên liệu nấu ăn.
Phòng bếp rất đơn sơ, chỉ còn một cái bếp nhỏ đốt bằng than tổ ong, cũng may than tổ ong còn dư mấy trăm cục.
Dù sao cũng là về nghỉ tết, cũng không thể quá sơ sài.
Vịt rang muối là thực phẩm nấu chín sẵn, mang từ thành phố về, lại thêm một dĩa thịt bò xào, một dĩa cá kho tộ, phối hợp với mấy món rau xào.
Bữa cơm này coi vậy cũng ra dáng, mặn chay phối hợp, màu sắc hương vị đều đủ. Khiến khẩu vị Tam Cẩu mở rộng.
"Anh hai, thương lượng chuyện này được không?" Tam Cẩu vừa gặm chân vịt vừa lầm bầm trong miệng.
"Không thương lượng!" Giang Dược cũng không ngẩng đầu lên.
"Em còn chưa nói chuyện gì cơ mà." Tam Cẩu gấp.
Loading...
"Không nói anh cũng biết chuyện gì."
"Vậy anh nói thử xem, nếu không nói đúng, vậy phải đáp ứng em một việc." Tam Cẩu nhanh trí gạ gẫm.
"Muốn anh dẫn em lên thành phố chứ gì, dễ thôi! Chỉ cần thi đậu trường trung học trong thành phố là được."
Chút tâm tư nhỏ nhặt này của Tam Cẩu, Giang Dược biết quá rõ ràng.
Một cái chữ ‘thi’, khiến Tam Cẩu như quả khí cầu bị kim đâm, trở nên ỉu xìu hẳn.
Miếng chân vịt trong miệng lập tức nhạt nhẽo vô vị.
"Anh hai, em cam đoan chỉ đi chơi hai ngày. Anh đưa em đi chơi đi mà anh."
Thanh minh có kỳ nghỉ lễ ngắn ngày, đi chơi hai ba ngày cũng không phải chuyện gì to tát, Giang Dược thầm nghĩ. Có điều tên nhóc Tam Cẩu này cầm tinh con khỉ, được nước là cứ làm tới. Một khi đáp ứng quá nhanh quá dễ dàng, tất nhiên sẽ có đủ loại yêu cầu tiếp theo. Trước tiên cứ lơ nó một phen đã.
Tam Cẩu không nghe được tiếng lòng của Giang Dược, đang định tiếp tục nài nỉ, bỗng ngoài sân lại có người hô một tiếng.
"Có ai ở nhà không?"
Hai anh em đi ra ngoài xem xét, hóa ra là một ông lão qua đường.
Mũ tròn rộng vành phối hợp với một thân áo tơi màu nâu xanh, chân đeo một đôi giày cỏ cực kỳ hiếm thấy vào thời điểm này, đôi giày dính đầy nước bùn.
Lưng ông lão bị còng gần như vuông góc, lại còn vác thêm một cái sọt cá, nhìn qua càng khiến lưng còng thêm.
Chiếc áo tơi kia cũng rất kỳ lạ, rộng hơn loại áo tơi bình thường không ít, còn có một số hoa văn kỳ quái ẩn hiện, nhìn qua có chút dở dở ương ương. Nhưng tổng quan hắn vẫn có thể đánh giá ra đây là một vị ngư ông.
“Anh bạn trẻ, lão đi ngang qua đây, xin nhờ một bát nước uống.” Tiếng địa phương của ông lão rất nặng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nghe rõ ràng dù sao cũng là giọng nói quê hương nhà hắn.
“Chào ông, ông có muốn tiến vào trong ngồi một lát hay không?” Nhà họ Giang mặc dù không phải là gia thế hiển hách gì, nhưng từ trước tới nay cũng không thiếu lễ giáo. Về mặt đối nhân xử thế, Giang Dược cũng có được sự lễ phép thành thạo hiếm thấy ở lứa tuổi này.
“Không được không được, người ông toàn là bùn, sẽ làm dơ hết nhà.” Ông lão liên tục khoát tay.
“Tam Cẩu, đi rót nước cho ông đi.”
Tam Cẩu vui vẻ đi vào trong nhà, rót một chén nước sôi ấm áp.
Ông lão tiếp nhận cái chén, vừa đưa đến bên miệng, lại lắc đầu: “nông dân bần hèn, cả đời đều không uống được nước sôi, hễ uống sẽ bị tiêu chảy. Cho ông nước giếng là được.”
“Hì hì, ông coi ông kìa, ai đời nước sôi không uống lại đi uống nước giếng bao giờ?” Tam Cẩu đậu xanh rau muống một phen nhưng cũng không ngồi không mà đi tới giếng nước trong sân múc lên một thùng nhỏ.
Ực ực ực ực ực…
Đừng nhìn ông lão gầy nhom lưng còng, lúc uống nước không ngờ cũng có chút dũng mãnh, hơn nữa uống nhiều đến kinh người.
Một thùng nước nhỏ nháy mắt bị ông uống cạn. Ông chép miệng một cái, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn lắm.
Ngay cả Tam Cẩu vô não chỉ biết hết ăn lại uống cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tiếp nhận thùng ông lão trả lại, Tam Cẩu tự nhiên nhớ tới năm xưa uống nước ngọt trúng giải “thêm một chai nữa”, cậu bật thốt lên: “Thêm một thùng nữa không ạ?”
“Thêm một thùng nữa?” Dường như ông lão đang cân nhắc xem làm như vậy có thích hợp hay không, rồi ông sảng khoái chép miệng: “Thêm thùng nữa cũng được.”
Ông lại nốc tiếp một thùng, đồng dạng cũng là uống cạn.
Tam Cẩu ngoài miệng không nói gì nhưng trong bụng nghĩ thầm, xưa giờ chỉ mới nghe nói tới thùng cơm, bây giờ mới lần đầu tiên biết cái gì gọi là thùng nước.
Lúc này ông lão dường như đã uống no, bèn khoát tay muốn đi.
Vừa đi vài bước, ông lão lại lảo đảo quay trở lại, vẫy tay về phía Giang Dược.
“Anh bạn trẻ, uống hai thùng nước của chú, trả chú mấy câu.”
“Dạ mời ông nói ạ.”
“Ha ha ha ha...” tự nhiên ông lão cười cười, yết hầu phát ra âm thanh ục ục giống như cá thổi bong bóng, tựa hồ như nói thầm mấy câu gì, lại dường như chẳng nói gì cả.
“Nhớ lấy, nhớ lấy.”
Ông lão lưu lại một nụ cười quỷ dị, tập tễnh rời đi.
“Tam Cẩu, em có nghe ông ấy nói gì không?”
“Anh hai, anh cũng nghe không rõ à? Đừng nói lão già dị hợm kia đùa giỡn anh em mình đấy chứ? Rõ ràng ông ta chẳng nói gì cả.” Tam Cẩu tức giận, tính đuổi theo lý luận cho ra lẽ.
Giang Dược giữ chặt cậu không cho đi, lắc đầu: “Được rồi, ông ấy tuổi đã cao, đừng chấp nhất làm gì, dù sao cũng chỉ là hai thùng nước giếng.”
Hai anh em buồn bực trở về phòng. Còn chưa bước vào trong nhà chính, hai anh em liền phát hiện hành lang có điều dị thường.
“Hê, anh hai ơi, có ai viết gì đó trên hành lang nè?”
Trên hành lang, thình lình xuất hiện ba hàng chữ lớn, nét chữ như long xà, rất có khí tượng.
Hơn nữa chỉ mới qua chốc lát mà lại viết được nhiều chữ như thế, rất không khoa học.
Quỷ dị nhất chính là, những chữ này lại được viết bằng nước.
Chấm nước viết chữ, ở thành phố Giang Dược đã thấy nhiều. Trong công viên, thậm chí ở những khu dân cư trống trải, thường có thể bắt gặp những người già yêu thích thư pháp hay chơi một màn như vậy.
Giang Dược bảo quỷ dị là quỷ dị bốn điểm:
Thứ nhất, sự xuất hiện của những chữ này cực kỳ quỷ dị, chữ viết thong dong, không hề có cảm giác vội vàng chút nào, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tốc độ tay bình thường rất khó mà hoàn thành.
Thứ hai, cái sân chỉ lớn chừng ấy, hai anh em họ đứng ngay ở cửa ra vào, cách hành lang khoảng bảy tám mét, cho dù có người lén viết nhiều chữ như vậy, cũng không thể nào không gây ra bất cứ tiếng động gì.
Thứ ba, bình thường chấm nước viết chữ, đều là viết tới đâu bay hơi tới đó, vết tích sẽ từ từ nhạt dần rồi biến mất. Vậy mà những chữ này ngược lại còn tạo ra những vết còn đậm hơn cả mực nước, hoàn toàn không thấy dấu hiệu nhạt dần nào cả.
Đương nhiên, quỷ dị nhất vẫn là nội dung của ba hàng chữ này!
“Bạch hổ đấu Thanh long, trời đất bị đâm thủng.
Chu tước gãy xương sống, nhân gian nhiều tai ương.
Nơi thị phi có nhiều thị phi, không nên ở lại lâu.”
Nếu nói trước đó, Giang Dược vẻn vẹn chỉ dừng lại ở việc suy đoán bằng dự cảm, thì cho đến thời khắc này, ba hàng chữ đột nhiên xuất hiện kia đã triệt để đánh vỡ chút ít tâm lý may mắn còn sót lại trong lòng hắn.
Những dự cảm trước đó, chỉ e sắp trở thành sự thật.
Tam Cẩu dù gì cũng mới mười hai tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học, những chữ đọc líu lưỡi này, cậu căn bản xem không hiểu, càng không thể suy nghĩ thâm ý đằng sau chúng. Thế là cậu đưa tay nhấc lên thanh đao bổ củi đang dựa bên cạnh cửa chính, xông thẳng vào trong phòng.
Cậu tìm kiếm từ trong ra ngoài một lần, cuối cùng uể oải đi ra, lắc đầu: "Cửa sau đang đóng, trong phòng cũng không có ai."
"Đi theo anh." Giang Dược rõ ràng ngộ ra điều gì, bước nhanh ra phía ngoài sân.
"Ông lão lúc trước, là đi hướng này đúng không?"
Giang Dược dẫn Tam Cẩu truy tìm cả đoạn đường, dọc theo phương hướng ông lão đánh cá rời đi, thẳng đến cuối đường, mới ngừng lại gần bên một dòng suối nhỏ.
Giang Dược vén bụi cỏ, nhìn thấy một cái sọt cá, một đôi giày cỏ rách nát bị vứt bỏ ở bên trong.
Đường đến chỗ khe suối đã thành ngõ cụt, trừ phi lội qua mới có thể đi tiếp. Chỉ là khoảng thời gian này mưa nhiều, mực nước trong suối rất sâu. Đừng nói là ông lão đã có tuổi, coi như thanh niên trai tráng, không mượn dùng công cụ, quyết không thể nào lội qua được.
Hơn nữa coi như ông lão lội qua được khe suối, cũng không lý nào ném đi sọt cá, thứ vốn dĩ là cần câu cơm của ông lão.
"Anh hai, nhìn kìa, có thứ gì trong nước!"
Tam Cẩu mắt sáng, chỉ vào mặt nước, hô lên.
Quả nhiên, hạ du khe suối cách bọn họ hai ba mươi mét, có một vật sống đang trồi lên sụt xuống giữa sóng nước, theo nước trôi đi.
Vật đó có đầu, có tứ chi, trên lưng có mai, trên mai có hoa văn.
Rõ ràng là một chú rùa già.
Tam Cẩu nhìn rõ là thứ gì mới thở dài một hơi, cảm giác vô cùng đáng tiếc: "Giá mà có tấm lưới thì hay biết mấy, con rùa lớn như thế, vật đại bổ a. Bắt mang lên trấn bán, ít nhất cũng phải hơn mấy trăm." (chú thích: 1 NDT bằng khoảng 3.300 VND)
Đúng là tuổi nhỏ cũng có cái lợi của tuổi nhỏ.
Trẻ người non dạ, vô tri không sợ, sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không hoang mang.
Một đường trở về, Tam Cẩu không ngừng đậu xanh rau muống ông lão uống nhờ nước lúc nãy, cảm thấy ông ta khẳng định có đồng đảng, cố ý giả thần giả quỷ, trêu đùa hai anh em họ.
Về phần động cơ, Tam Cẩu đoán chừng là bắt nạt bọn họ còn nhỏ tuổi, người lớn không có nhà.
Giang Dược cũng không giải thích, không cần thiết phải để một đứa bé mười hai tuổi cùng gánh nổi sợ này với mình.