Chu Phàm đương nhiên không biết, Chu Nhất Mộc đang nghĩ chuyện tìm tức phụ mới cho hắn, nếu biết, khẳng định sẽ dở khóc dở cười muốn ngăn cản.
Chu Phàm đang tu luyện Tô Tỉnh Tứ Thức, Lão Huynh lười biếng nằm ở bên cạnh.
Trên trời đen như mực điểm vài ngôi sao, ánh sao ảm đạm, xung quanh lại tối tới vươn tay không thấy năm ngón.
Thân thể của Chu Phàm đã khỏe mạnh tới không thể khỏe mạnh hơn được nữa, hắn cũng không cần lo lắng Âm Quỷ sẽ nhằm vào hắn, mà là nghiêm túc tu luyện.
Lão Huynh rất im lặng, không quấy rầy Chu Phàm tu luyện, Chu Phàm có mấy lần hoài nghi Lão Huynh sẽ chạy đi chơi, có điều khi hắn quay đầu nhìn về phía Lão Huynh, luôn có thể nhìn thấy một đoàn hắc ảnh đang nằm.
Không biết vì sao, có Lão Huynh ở bên cạnh, Chu Phàm thật sự cảm thấy an tâm hơn không ít.
Luyện tới mệt rồi, Chu Phàm mới ngừng lại, nguyên khí trong cơ thể bị hắn dùng biện pháp tuần hoàn để tu luyện đã tiêu hóa đại bộ phận, như vậy, buổi sáng ngày mai hắn có thể tiếp tục nạp vào nguyên khí để tu luyện.
Nếu không tu luyện khắc khổ, nguyên khí nạp vào để cơ nhục tự động hấp thu tiêu hóa, sợ rằng phải hai ba ngày mới có thể lại nạp nguyên khí tiếp.
- Lão Huynh, quay về.
Tu luyện xong, Chu Phàm gọi lão cẩu đang nằm dưới đất.
Loading...
Lão Huynh rất nhanh liền đứng lên, vẩy bụi bặm trên người, bước tới.
Chu Phàm ngồi xuống, mượn ánh trăng thử vươn tay ra vỗ vỗ đầu Lão Huynh.
Lão Huynh không kháng cự, để mặc tay Chu Phàm chạm vào đầu của nó.
Đỉnh đầu Lão Huynh cũng không có bao nhiêu thịt, vốn bốn cái răng anh là vừa dài vừa nhọn, cũng chỉ còn lại một cái ở khóe miệng bên phải, ba cái còn lại đều rụng rồi.
- Lão Huynh à, tuổi của ngươi còn lớn hơn ta, ở thế giới của chó, cũng là cấp bậc lão gia gia rồi, gọi ngươi Lão Huynh còn là ta chiếm tiện nghi.
Chu Phàm cười cười nói:
- Sau này mạng của ta giao cho ngươi, ngươi rời khỏi chủ nhân cũ, trong lòng chắc khó chịu lắm hả? Có điều ta đáp ứng ngươi, ngươi theo giúp ta đi tuần tra, nếu nhớ nhà, ta sẽ cùng ngươi về thăm.
Lão Huynh chỉ phát ra tiếng ăng ẳng, quơ quơ cái đuôi trọc giống như lưỡi liềm của nó.
...
Khi Chu Phàm lại mở mắt, hắn cũng giống như trước kia xuất hiện trên thuyền gỗ.
Chu Phàm đã quen là loại tình huống này rồi, hắn xoay người tìm kiếm thân ảnh trong sương mù, nhưng Vụ không ở đây, trên thuyền gỗ vẫn chỉ có một mình hắn.
Điều này khiến Chu Phàm nhíu mày, hắn có chút hoài nghi nếu mình không định câu cá, Vụ là sẽ không xuất hiện.
Vụ không xuất hiện, Chu Phàm chỉ có thể giống như tối hôm qua, tiếp tục tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Chu Phàm đã phát hiện được một chi tiết mà lúc trước chưa phát hiện, bất kể hắn ở bên ngoài mệt tới thế nào, một khi xuất hiện trong Khôi Hà Không Gian, tinh lực sẽ lại biến thành dồi dào. Nếu không dựa theo khổ luyện như trước khi hắn ngủ, chắc hắn đã không còn tinh lực để tiến hành tu luyện nữa mới đúng.
Chu Phàm không nghĩ nữa, mà là chuyên tâm tu luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cho tới khi Chu Phàm rời khỏi, trên thuyền gỗ vẫn không phát sinh chuyện gì.
Khi Chu Phàm tỉnh lại, đã là sáng sớm, hắn nhìn nhìn ánh sáng trắng ngoài cửa sổ, hắn suy nghĩ từ lần đầu tiên xuất hiện ở Khôi Hà Không Gian, hắn đều là ngủ vào buổi tối, sau đó xuất hiện ở Khôi Hà Không Gian.
Nếu ban ngày mà ngủ, sẽ không xuất hiện ở Khôi Hà Không Gian sao?
Nếu có thời gian, vẫn cần nghiệm chứng một chút.
Ba người Chu Phàm ăn bữa sáng đơn giản, cha mẹ không rời nhà đi làm việc, bởi vì hôm nay Đại Liễu sẽ tới từ hôn.
Quế Phượng xách gà mái đã bắt tối hôm qua ra khỏi lồng trúc, bảo Chu Phàm hỗ trợ tóm cánh, nhổ sạch lông trên cổ gà, dùng dao cắt cổ, lấy máu.
Tới cửa là khách, cho nên làm thịt con gà này, cho dù biết Đại Liễu là tới từ hôn, nhưng Chu gia không muốn mất lễ số cơ bản.
Huống hồ sau một đêm, Quế Phượng cũng có chút nghĩ thông rồi, dẫu sao thọ mệnh của Tiểu Liễu còn dài như vậy, mấy ngày nay bọn họ lại một mực bận rộn làm việc, quên mất hôn sự này, Đại Liễu là phụ thân của Tiểu Liễu, trong lòng sốt ruột cũng là chuyện thường tình của con người.
Quan hệ của hai nhà một mực rất tốt, cho dù lần này Chu gia mất mặt, thiệt thòi một chút cũng không tính là gì.
Cắt tiết nhổ lông móc sạch nội tạng, để vào nồi sắt đun, gà mái vẫn chưa chín, Đại Liễu đã đến nhà.
Đại Liễu thân hình cao lớn, mi rậm mắt to, là một hán tử rất tục tằng, hai tay còn cầm hai vò rượu.
Chu Phàm nhìn thấy Đại Liễu lại cảm thấy may mắn, lão tử trông thế này, chắc tiểu tức phụ trên danh nghĩa của hắn chỉ sợ cũng không xinh đẹp gì cho cam.
- Chu đại ca.
Đại Liễu cung kính gọi Chu Nhất Mộc một tiếng.
- Tới rồi à, vào trong ngồi đi.
Trên mặt Chu Nhất Mộc nở nụ cười hiếm có.
- Đại Liễu thúc.
Chu Phàm cũng vội vàng vấn an nhạc phụ, à, không đúng, chắc rất nhanh thôi sẽ là tiền nhạc phụ.