- Không phải không có dây câu, mà là ngươi không nhìn thấy thôi, mồi câu sớm đã được nối với dây câu rồi, ngươi cứ hất cần tới giữa sông là được, nhớ kỹ, con cá không mắc câu thì không cần câu.
Thanh âm của Vụ lại từ phía sau truyền đến.
Chu Phàm không hỏi nữa, hắn sợ không kịp, lúc trước hắn hỏi đã tiêu hao quá nhiều thời gian, hắn không biết câu cá ở nơi này cần bao nhiêu thời gian, hắn chỉ hai tay dùng sức vung cần câu.
Cần câu phát ra một tiếng bốp, Chu Phàm thấy một dây câu màu tím nhạt chui vào trong sông xám.
Không chút qua loa, dây câu cứ vậy chui vào trong nước xám, hắc ảnh bơi lội dưới sông dường như cảm thấy uy hiếp gì đó, điên cuồng bơi lên, khuấy động mặt sông bình tĩnh như gương, hình thành một vòng xoáy.
Dây câu dường như móc được cái gì đó, đột nhiên căng ra.
Chu Phàm không hỏi Vụ nên làm như thế nào, hắn chỉ kéo cần câu lên.
Roạt.
Dây câu từ trong nước co về, sợi tơ ở phía cuối dây câu giống như tám cái trảo mở ra, tóm chặt lại một bình sứ màu trắng.
Chu Phàm vươn tay ra bắt lấy bình sứ trắng theo dây câu thu về.
Loading...
Nhìn bình sứ trong tay, mắt Chu Phàm lộ vẻ ngạc nhiên, sợi tơ quấn trên bình sứ hóa thành sương mù tản đi, trên cần câu lại không thấy dây câu nữa.
- Trong đây là đan dược à?
Khi đang câu cá, Chu Phàm vốn đã suy đoán, hiện tại chỉ có thể nghiệm chứng từ Vụ.
Vụ đi tới, nhìn bình sứ một cái, sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh,
- Bên trong bình sứ này đương nhiên là đan dược, cần câu tim nhạt chỉ có thể câu được đan dược trong sông, ngươi vẫn còn một chút thời gian, có muốn ta thay ngươi xem đây là đan dược gì không?
Chu Phàm nhìn cát đã không còn lại mấy ở phần đỉnh của đồng hồ cát trên bàn, hắn vội vàng đưa bình sứ cho Vụ.
Vụ mở nắp bình, ngửi một chút rồi đóng lại đưa cho Chu Phàm nói:
- Chúc mừng, đây là một Thông Nguyên Đan, đan này có thể giúp người đả thông thông nguyên mao khổng (các lỗ chân lông) trên cơ thể.
Thông Nguyên Đan?
Chu Phàm hơi sững sờ, hắn vẫn muốn mở miệng nói gì đó, một trận choáng váng trời đất quay cuồng ập tới, hắn sắp rời khỏi rồi, hắn gấp giọng nói:
- Phục dụng thế nào?
- Trực tiếp nuốt vào là được...
Chu Phàm chỉ nghe Vụ nói được nửa câu thì mất đi ý thức, khi mở mắt, hắn phát hiện mình đang nằm trên giường, hắn vội vàng ngồi dậy, nhìn xung quanh, lại lục quần áo, không phát hiện bình sứ trắng chứa Thông Nguyên Đan.
Sắc mặt Chu Phàm hơi biến hóa, chẳng lẽ thứ trong Khôi Hà Không Gian đều là hư ảo không mang ra được à?
Nếu là như vậy, thế thì có ích lợi gì? Hay là nói phải phục dụng trong Khôi Hà Không Gian mới được?
Chu Phàm lại kiểm tra kỹ giường của mình một chút.
Bỗng nhiên, hai mắt hắn có chút hoa lên, hắn dường như nhìn thấy một dòng sương mù xuất hiện ở bên gối.
Bên gối có một bình sứ trắng bị sương mù bao phủ, chỉ là bình sứ giống như tồn tại hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Chu Phàm vươn tay ra chộp lấy, thời khắc ngón tay hắn chạm tới bình sứ, sương mù tản ra, bình sứ triệt để thực hóa, không còn cảm giác hư hóa đó nữa.
- Thì ra là thật.
Chu Phàm nhìn bình sứ trong tay, bình sứ có chút lạnh lẽo, hắn chớp mắt mấy lần, phát hiện bình sứ không biến mất mới yên tâm.
Lúc này ngoài phòng truyền đến tiếng Quế Phượng gọi Chu Phàm, Chu Phàm vội vàng cất bình sứ đi.
Cũng giống như thường ngày, sau khi ăn sáng xong, phu phụ Chu Nhất Mộc lại rời khỏi nhà.
Chu Phàm đi tới hậu viện, chung quanh hậu viện nhà hắn không có phòng ốc, lại có hàng rào cao vây quanh, trên hàng rào giăng đầy dây leo, từ bên ngoài rất khó nhìn được bên trong đang làm gì.
Chu Phàm vội vàng lấy bình sứ ra, nút gỗ bị Chu Phàm tháo xuống, một mùi cá gay mũi từ trong bình tỏa ra.
Chu Phàm từ trong bình sứ ra một viên thuốc màu đỏ sậm.
- Đây là Thông Nguyên Đan à?
Ngón tay Chu Phàm kẹp lấy đan dược, cẩn thận ngắm nghía,
- Vụ nói Thông Nguyên Đan có thể đả thông nhân thể, thông nguyên lỗ chân lông, đây là có ý gì?
Chu Phàm trầm ngâm suy tư, đan dược trong tay dường như không phải một viên đan dược có thể bù đắp thiên phú võ đạo, nhưng phải chăng thứ hắn thiếu không phải là thiên phú võ đạo?
- Đả thông thông nguyên mao khổng...
Ánh mắt Chu Phàm dần dần sáng lên, viên Thông Nguyên Đan này có lẽ là hữu dụng.
Hơn nữa bất kể có hữu dụng hay không, Vụ đã nói cứ trực tiếp nuốt vào là được, Chu Phàm nguyện ý thử một lần, dẫu sao đây chính là đan dược duy nhất hắn có thể kiếm được.
Chu Phàm không tiếp tục do dự nữa, hắn mang nước tới, nuốt xuống viên Thông Nguyên Đan này.
Sau khi nuốt vào, sắc mặt Chu Phàm ngưng trọng chờ đợi, rất nhanh hắn phát hiện toàn thân mình nóng lên, ngay cả trán cũng nóng hầm hập, trạng thái giống như người say rượu hoặc là phát sốt vậy.
Toàn thân Chu Phàm lảo đảo, ngay cả đi đường cũng rất lao lực, dứt khoát ngồi xếp bằng dưới đất.
Mười lăm phút sau, cỗ sóng nhiệt đó dần dần biến mất.