Ở phía bên kia, một nữ sinh mặc váy ngắn bị trói vào một khúc gỗ, phần dưới của đầu gỗ bị cắm sâu vào chậu lớn chứa đầy đất, nhìn qua giống như cô đã bị biến thành một chậu cây.
Nữ sinh này chính là Triệu Thiến, lúc này toàn thân giống cái sàng không ngừng phát run.
Trong tầm mặt cô, có bảy tám chậu cây cũng giống như mình, chỗ khác biệt duy nhất chính là người trong những chậu cây này đã chết từ lâu, thi thể của một số người đã bị mục nát bốc mùi, có bộ phận bị cắt tỉa, máu thịt be bét.
Mộ người đàn ông trung niên đang cầm một chiếc kéo lớn, tỉ mỉ cắt tỉa “Chậu cây” ở gần đó, thỉnh thoảng còn quay đầu dò xét nhìn về phía Triệu Thiến.
Đôi mắt của người đàn ông hung ác như rắn độc, bị gã nhìn một cái, thân thể Triệu Thiến liền run rẩy dữ dội, trong lòng cũng tràn ngập sợ hãi, trên mặt cô toàn là nước mắt, miệng cũng không ngừng kêu la.
"Cứu mạng, mau cứu ta, cứu mạng a…”
Giọng nói yếu ớt vô lực, bời vì cô đã hét lên như vậy suốt hai tiếng đồng hồ, nhưng khi hai người bạn của cô trở về và đi ngang qua đoạn đường này, lại giống như không nhìn thấy mình.
“Đừng kêu nữa, đợi ta cắt tỉa ngươi thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất, rồi mang người về, để bạn bè ngươi nhìn thật kỹ.” Người đàn ông cầm kéo cắt xuống một ngón tay, rồi quay đầu nói với Triệu Thiến.
Giọng nói của gã rất ôn hòa, là một thợ làm vườn lành nghề, gã có đủ hàm dưỡng và khí chất, nhưng vào trong tai Triệu thiếu thì càng đáng sợ hơn ma quỷ!
"Ha ha ha, chậu này sắp xong rồi, tiếp theo sẽ tỉa chút cành lá dư thừa cho ngươi.”
Loading...
Thợ làm vườn hài lòng nhìn thoáng qua tác phẩm trước mặt, đó là thi thể của một người phụ nữ đã bị cắt một lỗ tai và ngón tay, trên người cô ta là đồng phục nhân viên của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhã.
Sau đó gã nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt băn khoăn đánh giá thân thể Triệu Thiến, giống như đang suy nghĩ phải làm sao để biến cô thành một chậu cây đạt chuẩn.
Triệu Thiến đã khóc đến cạn kiệt sức lực, nhìn động tác cắt tỉa thi thể của đối phương cũng không còn cảm thấy quá khủng bố như trước, dù sao khi sợ hãi đã lên tới đỉnh điểm thì tất cả những gì còn lại chỉ là chết lặng.
Vậy mà lúc này, cô chợt rùng mình, thân thể kịch liệt run rẩy, ánh mắt của tên thợ làm vườn đang nhìn chằm chằm vào một bộ phận trên cơ thể cô, khiến cô cảm giác như bị đao cắt trúng, kinh hãi trong lòng càng thêm phóng đại.
"Không. . . Không cần. . . Không cần a!"
Tên thợ làm vườn mang theo một cái kéo to gần cánh tay của người trưởng thành, thứ đồ sắt lạnh ngắt đó trược xuống cánh tay của Triệu thiến rồi chạm vào đầu ngón tay của cô.
Chiếc kéo từng chút một khép lại, lưỡi dao sắc bén cắt qua làn da trắng nõn non nớt, Triệu Thiến há to miệng thở dốc một hơi ngắn ngủi, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn trên khuôn mặt tái nhợt, suýt nữa thì ngất đi vì sợ hãi.
Răng rắc!
Thợ làm vườn vừa cắt xong một đoạn móng tay, nhưng Triệu Thiến đã điên cuồng hét lên: "A——" "
"A a a! ! !"
"A. . ."
Giọng cô từ sắc bén chuyển sang khàn khàn, cổ họng như muốn rách ra.
"Ôi ôi, ha ha ha, ha ha ha ha ha!" Thấy vậy, tên làm vườn cười điên cuồng, một tay vuốt ve mái tóc đen dài của Triệu Thiến, tham lam hít một hơi thật sâu.
"Đừng sợ, ta sẽ đi từ từ, đầu tiên là móng tay, sau đó mới là ngón tay của ngươi.”
. . .
Giang Thần đi đến bờ hồ, nơi mà Trương Lộ nói tới, cũng chính là nơi Triệu Thiến mất tích.
Nơi này là một mảnh đất trống, hoàn toàn không có thứ gì.
“Qủy đục tường?”
Hắn ngưng tụ yêu lực, trước mắt hiện ra từng tia hắc khí, ngay giữa tầm mắt, từ trong hư không hiện ra mấy chậu cây kỳ quái, ở giữa cắm một đầu gỗ, trên đó trói chặt thi thể, nhưng hai cánh tay dang rộng, hai chân khép lại, tạo ra một tư thái vô cùng quỷ dị.
Nếu không có ánh sáng, thoạt nhìn, nó thực sự trông giống như một loại cây cảnh.
Trước một đống 'chậu cây', một người đàn ông làm vườn đang cầm một chiếc kéo lớn, cắt móng tay cho một cô gái gần như đã sụp đổ tinh thần, cô phát ra tiếng hét khản đặc từ cổ họng.
"Triệu Thiến. . ." Thần sắc Giang Thần trầm xuống, nhón chân lên, lặng yên đi về phía trước.
Đi được vài bước, người làm vườn tựa hồ phát hiện ra cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhưng trong tầm mắt chỉ có mấy chậu tác phẩm của gã, chứ cũng không phát hiện cái gì khả nghi.
"Ha ha, là ta nghĩ nhiều rồi." Thợ làm vườn lại nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục công tác của mình.
Nhưng gã không thấy rằng đằng sau một 'chậu cây' nào đó, một chàng trai trẻ đang mở hai tay thành hình chữ đại, hoàn hảo ẩn nấp ở đó.
“Ta có thể lợi dụng những chậu cây này.” Giang Thần lẩm bẩm.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không có loại ý nghĩ điên cuồng này, dù sao cái gọi là chậu cây lại chính là những cỗ thi thể kinh khủng!
Hắn ôm lấy một chậu cây, chậm chạp tiến về phía trước.
Giang Thần mới đi năm, sáu bước, thợ làm vườn lại nghi ngờ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng giữa tầm mắt, vẫn như cũ chỉ chậu cây của mình.
“Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao ta luôn cảm giác phía sau có cái gì.”
"Thợ làm vườn sinh lòng nghi hoặc, quỷ khí + 15."
Gã quan sát vài lần, nhưng không có kết quả, thế là lại nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục tu bổ Triệu Thiến, lúc này gã đã đưa kéo đến móng tay của ngón thứ 7.
Giang Thần ôm lấy thi thể, tiếp tục đi về phía trước, nếu muốn cứu người, nhất định phải lặng lẽ tiếp cận con quỷ này. Trong suốt quá trình hắn tuyệt đối phải giữ im lặng.
Đồng thời, hắn cũng mặc niệm.
"Hóa yêu —— ẩn sĩ đặc biệt!"
"Keng, ngẫu nhiên rút ra được thần thông: Đại Lực Ngưu Ma Quyền."