Giang Thần cũng không vội bênh vực cho Tôn Điệp, bởi vì làm như vậy thì quản lý nhiều lắm là mặt ngoài đáp ứng khách hàng sẽ không trừng phạt nhân viên, nhưng thực tế cô ta đã được ra quyết định, thì nhất định phải chấp hành.
Nếu không uy quyền của người quản lý giữa các nhân viên sẽ giảm đi rất nhiều.
Giang Thần vừa đi xa thì liền mở Wechat, phát cho Tôn Điệp một hồng bao ba ngàn khối, bồi thường tổn thất cho cô.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua sắc trời, trời đã tối xuống.
"Đi, về phòng."
Lý Kiệt đã trêu chọc tới hai con quỷ, cho nên tạm thời trở về mới an toàn…
. . .
Trong phòng 106, Tưởng Tâm Di vì say tàu xe mà về sớm để nghỉ ngơi, lúc cô đang ngủ mê man thì nghe thấy một tiếng 'cạch', cửa phòng hình như bị mở ra.
Ai trở về?
Rõ ràng ta đã khóa cửa, nhưng tại sao lại không nghe thấy tiếng vặn chìa khóa.
Loading...
Cô nghi ngờ mà trở mình trên giường, rồi nhìn về phía cửa.
Đèn trong phòng đã tắt, ngoài hành lang còn có đèn, bởi vậy Tưởng Tâm Di lập tức nhìn thấy một tia sáng xuyên qua khe cửa chiếu xuống mặt đất, khi cô ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mắt lén lút, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn.
"Là ai? Bác gái đến dọn phòng sao?”
Cô nhớ lại lúc trước khi quay về, quả nhiên có thấy một bác gái dọn phòng đang cúi người quét dọn ở hành lang, cho nên cô mới yên tâm, có lẽ đối phương vô ý đẩy cửa ra…
Tưởng Tâm Di đắp chăn định ngủ tiếp, nhưng vừa nhắm mắt lại thì mới phát hiện ra một chi tiết, trong lúc nhất thời liền tỉnh cả ngủ.
“Có một người đứng cạnh khe cửa, sao vừa rồi tôi nhớ tới ngọn đèn, nhưng là một đường thẳng tắp, trên đó không có nhưng ta nhớ thông qua tia sánh vừa rồi, lại chỉ thấy một đường thẳng tắp, phía trên căn bản không có bóng của bác gái kia!”
Nàng do dự mấy giây, lộ nửa cái đầu ra khỏi chăn, ánh mắt dò xét.
Bác gái vẫn đứng ở chỗ khe cửa, không có ý tốt mà nhìn quanh phòng, mà trên tia sáng dưới đất…Thật sự là một đường hoàn chỉnh!
Tưởng Tâm Di trừng lớn mắt, cảm giác cả người lạnh toát.
Cô nghĩ đến một chi tiết đáng sợ khác, khi nhân viên của khu nghỉ dưỡng ra đón mọi người, hầu hết các nhân viên nữ đều còn khá trẻ, lớn tuổi nhất là một phụ nữ trông giống như quản lsy, nhưng trên mặt không có nếp nhăn rõ ràng.
Khi đó Trương quản gia nói tất cả nhân viên đều ra chào đón mọi người, nếu như ông ta không nói dối, vậy có nghĩa là bác gái ngoài cửa kia, căn bản không phải là nhân viên của khu nghỉ dưỡng!
Hoặc là, trước kia đã từng, còn bây giờ thì đã chết?
Tưởng Tâm Di càng nghĩ càng sợ hãi, nhịn không được ôm chặt chăn mền, thân thể không ngừng run lên, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
"Có ai không?" Đột nhiên, bác gái ở bên ngoài mở miệng nói chuyện, thanh âm khô khốc khàn khàn, lộ ra một tia ác ý.
Tưởng Tâm Di không dám trả lời.
"Có ai không? Có ai không?"
Bác gái hỏi nhiều lần.
Cuối cùng, trên mặt bà ta đột nhiên lộ ra nụ cười: "Nếu như không có người, vậy ta liền đi vào!”
Tưởng Tâm Di trong lòng run lên, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nếu không trả lời thì đối phương liền muốn đi vào.
Nhưng trả lời thì chẳng phải bại lộ sao?
"Ha ha, khách nhân đi rồi, thì ta liền vào lấy chút đồ. . ." Ý cười càng lúc càng đậm, sau đó từ từ đẩy cửa đi vào.
Tim của Tưởng Tâm Di đập loạn, cô phát hiện, rõ ràng ánh mắt của đối phương đang nhìn chăm chú lên giường mình, đồ vật mà bà ta muốn lấy, liệu có phải là đầu của mình?
Cô cảm giác mình đã không thể thở nổi, sợ hãi to lớn bao phủ nội tâm.
Không! Ngươi đừng đi vào!
Tưởng Tâm Di không ngừng cầu nguyện trong tuyệt vọng.
Lúc này, Giang Thần cùng Lý Kiệt, Triệu Nhị Hổ, cũng đi đến hành lang ngoài phòng khách.
“Bác gái này muốn làm gì, lẻn vào phòng trộm đồ sao?” Lý Kiệt liếc mắt liền phát hiện bác gái đang lén lén lút lút ở bên ngoài cửa.
Triệu Nhị Hổ đứng bên cạnh, nói: “Thứ bà ta muốn trộm, không chỉ có đồ của khách.”
Mà là mạng của khách hàng!
“Có ý gì?” Lý Kiệt quay đầu nhìn Triệu Nhị Hổ, lại đột nhiên sững sờ: "Lão Giang đâu?"
Triệu Nhị Hổ không nói lời nào, mà hất cằm về phía trước, chỉ thấy Giang Thần lấy một loại tư thế còn quỷ dị hơn bác gái kia, hắn dán vào tường, lặng yên tiếp cận bác gái.
Trên tay hắn hình như còn cầm theo thứ gì.
"Cái này. . . Hắn muốn làm gì?" Lý Kiệt ngẩn người.
Triệu Nhị Hổ không nói một lời, chủ yếu y cũng không hiểu thao tác của Giang Thần.
Trên đường đi, y tự nhiên cũng nhìn ra, Giang Thần là người của giới kỳ nhân, chỉ là thực lực không quá mạnh, nhìn cường độ thân thể, đại khái miễn cưỡng đến D-.
Mà trên thân bác gái trước mặt lại dày đặc oán khí, nhìn là biết ác quỷ hàng thật giá thật, một kỳ nhân mới bước vào cấp D- đối mặt với ác quỷ, đây chẳng khác nào đi chết!
Triệu Nhị Hổ đi về phía trước mấy bước, tùy thời chuẩn bị xuất thủ, y không quá xem trọng Giang Thần.
Bên này, bác gái cười càng thêm âm trầm, chậm rãi đẩy cửa ra, Tưởng Tâm Di hô hấp dồn dập, trái tim đã muốn nhảy ra ngoài, toàn thân cô đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, trên mặt che kín nước mắt.
Cô sợ quá nên bật khóc, bác gái lộ ra nửa gương mặt trắng bệch, còn tản mát ra một cỗ mùi thúi rữa nát, mặc cho ai nhìn cũng sẽ hiểu, đây không phải là người sống.
Quỷ!
Quỷ a!
Ai có thể mau cứu ta, mau cứu ta. . .
Nội tâm của Tưởng Tâm Di đang không ngừng kêu gào.