“Tên ta là Tôn Điệp, ha ha, Lý thiếu thật sự nói ta xinh đẹp à?” Nữ tử nhân viên mắt sáng ngời, đều không thèm giữ kẽ nữa.
Giang Thần nhìn thông tin trên WeChat, lông mày nhíu lại.
Tôn Điệp?
Tên trên thẻ nhân viên của đối phương rõ ràng là Lưu Quế Hoa.
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Giang Thần nhìn vào thẻ nhân viên của mình, Tôn Điệp do dự một chút, ngó xung quanh vài lần, xác định không có ai khác mới nhỏ giọng nói: “Chuyện này đừng nói cho ai biết nhé, nếu không ta sẽ mất việc.”
“Thực ra chúng ta mới được điều đến đây gần đây, nên đồng phục và thẻ nhân viên vẫn chưa kịp đổi, vẫn đang dùng của nhân viên trước đó.”
“Nghe Ngô chủ quản nói, một nhóm nhân viên đợt trước mắc lỗi nên bị sa thải, nhưng mọi người bàn tán đều nói, những nhân viên đó không phải bị sa thải.”
Nói đến đây, Tôn Điệp không nói tiếp nữa.
“Ồ? Không bị sa thải thì còn có thể là gì, chẳng lẽ chết rồi à.” Giang Thần cố ý nói.
Ánh mắt Tôn Điệp nhìn hắn không chớp: "Đây là ngươi tự đoán ra, ta không nói gì nhiều."
Loading...
Ting!
Tiếng thông báo hảo hữu đã thông qua vang lên, Tôn Điệp sững sờ, nhìn thấy xa xa Lý Kiệt cư nhiên vẫy tay với nàng, còn mỉm cười.
Nàng cũng không ngờ, thật sự đã kết bạn được một thiếu gia nhà giàu, tưới tâm tình vui mừng, Tôn Điệp nói với Giang Thần: "ta nhắc nhở ngươi thêm một câu, lát nữa trời tối rồi, đừng đi dạo bên ngoài nữa, tranh thủ sớm về phòng ngủ."
"Những căn phòng gần hồ không thể ngủ, cửa phòng nhất định phải khóa lại, tốt nhất là cầm đồ chặn lại."
"Tại sao vậy?" Giang Thần hỏi.
"Ba ngày trước, có một vị khách ở phòng gần hồ mất tích, hôm đó ta dậy sớm, nhìn thấy bên ngoài tường một căn phòng có đầy những vết cào, giống như có thứ gì đó bò vào phòng theo tường."
"Tuy nhiên sau đó những vết cào đó đã bị Trương quản gia dùng sơn sửa lại, hầu hết mọi người đều không biết chuyện này."
"Còn về lý do tại sao nhất định phải khóa cửa phòng, là vì trước đây chúng ta ở đây mất tích một a di dọn phòng, người này trước đây cùng ta làm việc ở khách điếm dưới trướng Trịnh thị, rất thích đợi khách đi rồi, đi vào phòng lấy một số đồ dùng vệ sinh cao cấp, giấy vệ sinh."
"Một ngày nọ nàng nhìn thấy một căn phòng cửa hé mở, vì vậy muốn xác nhận xem khách hàng có đi trước hay không, thuận tiện là người đầu tiên vào lấy đồ, kết quả lúc nàng thò tay vào khe cửa nhìn vào bên trong, nhìn thấy một con nữ quỷ ướt sũng!"
‘’Chuyện này là tối hôm đó nàng chạy về nói với đám người chúng ta, lúc đó chúng ta cũng không coi trọng, chỉ nghĩ nàng đã lớn tuổi rồi, nói linh tinh."
"Ai ngờ ngày hôm sau, nàng đã mất tích!"
"Đáng sợ hơn là, sau khi nàng mất tích, tối hôm đó chúng ta ngủ, nghe thấy bên ngoài có vẻ như có người đang đẩy cửa muốn vào, may mắn là ký túc xá của chúng ta tối hôm đó đã khóa cửa."
"Sáng hôm sau tỉnh dậy, một đồng nghiệp phòng bên cạnh không thấy nữa, nghe người cùng phòng của nàng nói, tối hôm đó nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa, nhưng không nghe thấy tiếng ai xuống giường."
"Ngươi biết điều này có nghĩa là gì..."
" Tôn Điệp !" Đối phương còn muốn nói gì đó, xa xa truyền đến một tiếng quát nghiêm khắc, một nữ tử trung niên mặc vest, giống như quản lý sảnh đi tới.
‘’Ngô tỷ.’’ Tôn Điệp dọa đến khẽ run rẩy
"Trong lúc làm việc tự ý tán gẫu, lười biếng, tự ý quấy rầy khách hàng, tiền thưởng tháng này của ngươi không còn nữa! Đừng để ta biết còn có lần sau!" Ngô tỷ khí thế rất mạnh, mấy câu nói xuống, Tôn Điệp chỉ dám cúi đầu, lủi thủi tiếp tục quét dọn.
Sau đó Ngô tỷ nhìn về phía Giang Thần, sắc mặt nàng không được đẹp lắm, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười khuôn mẫu: "Ha ha, vị khách nhân này đừng bận tâm, những nhân viên này đều là mấy nha đầu mới từ quê lên, thích nói lung tung, hy vọng không làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của khách nhân."
Nhìn thấy được quản lý của Trịnh thị vẫn rất chuyên nghiệp, đối với cấp dưới có thể nổi giận, nhưng đối với khách hàng nhất định phải tươi cười đón tiếp.
"Không sao." Giang Thần nhìn nàng một cái, rồi quay người đi.
Hắn không vội vàng giúp Tôn Diệp bào chữa gì, vì nếu làm như vậy, người quản lý tối đa chỉ đồng ý trên bề mặt với khách hàng sẽ không trừng phạt nhân viên, thực tế là quyết định mà nàng đã đưa ra, chắn chắn sẽ được thực hiện.
Nếu không, uy tín của người quản lý trong mắt nhân viên sẽ giảm mạnh.
Giang Thần đi xa một chút, mở WeChat, gửi cho Tôn Diệp một hồng bao ba nghìn khối, bồi thường cho nàng.
Sau đó hắn nhìn bầu trời một cái, đã tối xuống.
"Đi, về phòng."
Lý Kiệt bị hai con quỷ để mắt tới, trước tiên hãy về phòng là an toàn nhất.
......
Phòng 106, Tưởng Tâm Di vì say xe, sau khi ăn xong đã sớm trở về nghỉ ngơi, nàng đang ngủ mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng “cọt kẹt”, cửa phòng của mình dường như mở ra.