Chương 42: Gian Thương
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Chủ tiệm nhìn hắn một lát:
- Không mua điện thoại cũ quá, chỉ mua lại loại mới ra cách đây tầm hai năm trở lại.
Dương Gian ngồi xuống sau đó nói:
- Tiiu không có bán cái này, là bán mấy cái ở đây.
Hắn móc từ trong túi xách ra mấy chiếc điện thoại của Trương Vĩ, Vương San San, Triệu Lỗi . .
Loading...
- Nhiều như thế? Ngươi ăn cắp à?
Ông chủ tiệm cũng bị ngạc nhiên, thấy mấy chiếc điện thoại đều là mới ra lò nên có chút nghi ngờ, hỏi lại Dương Gian.
Dương Gian nói:
- Bạn bè bỏ đi nên tặng cho tôi, hơn nữa có thể ăn trộm được mấy chiếc mới như thế này sao? Ông chủ, xem xét một chút a, sau đó cho cái giá, nếu thích hợp tôi bán toàn bộ cho ông.
Ông chủ tiệm nhìn qua một lượt, tất cả còn mới, toàn bộ đều là di dộng mới mua, cái thấp cũng phải 2 3 ngàn một chiếc, cao thì 7 8 ngàn.
Ông chủ tiệm kiểm tra và kêu giá:
- Chiếc điện thoại này không đáng giá, ta chỉ mua lại 300.
- Chiếc này cũng được, giá một ngàn, cái này 1 ngàn 3 . . . .
Sau đó, một chiếc trong đó rung lên.
Dương Gian nhìn thoáng qua, bên trên ghi người gọi là cha.
Có trời mới biết đây là cha của bạn bào.
Ông chủ cười nói:
- Chắc là người mất điện thoại gọi đến đó. Đến lúc đó người ta tìm đến đây, như thế ta cũng gặp rắc rối. Chiếc di dộng này ta chỉ mua khoảng 500 mà thôi.
Nói xong, chuẩn bị muốn tắt điện thoại.
Dương Gian vội vàng cầm lấy trước:
- Không phải là người mất điện thoại gọi đâu, là cha của bạn tôi gọi.
- A lô.
Đầu bên kia truyền đến âm thanh của một người đàn ông trung niên:
- Là Dương Gian phải không?
- Là con, xin hỏi bác là?
- Đúng là cậu cầm di dộng của San San, chú là cha của Vương San San, chú tên là Vương Bân. Chú có chuyện phải phiền đến chon, con có xe không? Chú muốn gặp mặt.
- Ồ, là chú Vương à, hai ngày này con có việc bận nên không rảnh lắm, hơn nữa con cũng không có xe.
Vương Bân nói:
- Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, hiện tại con ở đâu vậy? Chú lái xe qua đón con.
- Có chuyện gì thì chú Vương cứ hỏi thẳng là được, con thật sự bận, trước mắt không thể nào rảnh rỗi được.
Vương Bân trầm mặc một lúc sau mới hỏi:
- Là chuyện liên quan đến con gái chú, San San. Con có biết ngày đó ở trường San San đã xảy ra chuyện gì không?
Dương Gian nói:
- Vương San San không kể cho chú nghe chuyện trường học bị quỷ ám hay sao?
Trường học bị quỷ ám ?
Ở đầu bên kia điện thoại, Vương Bân bắt đầu có chút sợ.
Đầu năm này lại có chuyện cười thể loại như thế này hay sao?
Nhưng Vương Bân lại cười không nổi, bời vì ông nghĩ đến việc trường học bị phong tỏa, còn có những chuyện quỷ quái xảy ra trên người con gái mình, càng làm ông cảm giác được chuyện này không có tầm thường.
Hắn có chút thắc mắc liền hỏi lại:
- Trường học bị ma quỷ ám? Mấy con học tận cấp ba rồi còn tin những chuyện như thế à?
Dương Gian nói:
- Trước kia con cũng không có tin tưởng, hiện tại con tin rồi, San San làm sao vậy? Có phải cậu ấy lại gặp quỷ hay không?
Vương Bân nói:
- Có thể do sợ hãi quá độ dẫn đến việc thần kinh con bé bị suy nhược, hiện tại con bé cứ cảm thấy có thứ gì đó tìm kiếm nó, đi theo nó . . . . .Hơn nữa con bé nói chỉ có con mới giúp được nó.
Dương Gian suy tư trong chốc lát:
- Có thứ gì đó đi theo cô ấy? Có phải là một đứa bé hay không?
Đứa bé?
Vương Bân nhớ lại dấu tay ở trong phòng tắm, đó không phải là dấu tay của trẻ con hay sao?
- Con cho rằng nhà chú bị ma ám?
Vương Bân nói:
- Chú hỏi thật cháu, cho nên con cũng không cần lấy mấy chuyện ma quỷ ra để lấy cớ. Tình trạng hiện tại của San San rất không tốt, con biết cái gì thì chú hi vọng con có thể nói rõ ràng một chút. Đương nhiên chú sẽ hậu tạ con, không làm con phải chịu thua thiệt.
Là một người thành công, như thế nào ông ta lại còn đi tin mấy chuyện ma quỷ vô căn cứ đó.
Dương Gian cũng suy tư.
Theo như những gì Vương Bân nói cùng với giọng điệu khi nói chuyện, hắn có thể đoán ra được chắc chắn Vương San San đã gặp phải quỷ.
Có thể chính là con quỷ anh đã trốn ra từ trường học nhưng có chút không hợp lý.
Mặc dù con quỷ anh này không có mạnh bằng ông lão gõ cửa kia nhưng đối với người bình thường như Vương San San mà nói, nếu như gặp được quỷ thì như thế nào vẫn còn sống.
Quỷ giết người không cần lý do.
Vương Bân không có nghe tiếng trả lời của Dương Gian nữa cho nên hỏi lại:
- A lô, con còn có ở đó không?
Lúc này Dương Gian mới trả lời lại:
- Chuyện của Vương San San, con có thể giải quyết được. Nhưng đây cũng là một chuyện khá phiền toái, lần trước cũng vì cứu miễn phí cô ấy mà con thiếu chút nữa nộp luôn mạng của mình. Hiện tại cũng không cần nói chuyện tình cảm gì nữa, không có giúp đỡ không công, cho nên chú Vương. . . . . . .Cho con một cái giá đi, nếu như con giải quyết giùm chú chuyện này thì chú sẽ trả bao nhiêu tiền?
Đầu dây bên kia Vương Bân cũng có chút sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức nói:
- Nếu như San San có thể khôi phục lại bình thường, tôi có thể gửi cho cậu hai vạn đồng coi như là tiền nước nôi. Nhưng, nếu như cậu không thể giải quyết chuyện này được, một phân tiền cậu cũng sẽ không lấy được.
Ông ta cũng có chút không ngờ được cậu học sinh tên Dương Gian này cũng thực dụng đến như thế, đều chỉ làm việc vì tiền.
Cho nên giọng điệu cũng có chút thay đổi, trở nên xa lạ hơn.
Dương Gian đáp lại:
- Hai vạn? Con còn nghĩ chú sẽ nói hai trăm, hai vạn quá ít. Chuyện này rất nguy hiểm, nó không có đơn giản như chú tưởng nh. Nếu con không giúp, không chỉ có mỗi mình Vương San San chết mà cả nhà chú đều sẽ chết, thứ kia giết người không cần lý do.
Để đối phó được với quỷ anh thì hắn sẽ phải sử dụng lực lượng của lệ quỷ.
Nếu làm như thế thì sẽ làm cho lệ quỷ sống lại nhanh hơn.
Nói theo cách khác chính là hắn đang dùng tính mạng của mình để làm việc.
Hy sinh chính mình, thắp sáng ngọn nến của người khác.
Tất nhiên là Dương Gian có lý do để kiếm phí dịch vụ, hơn nữa nhà người ta có điều kiện, rất giàu có. Còn mình thì lại khác nghèo rớt mồng tơi luôn.
Vương Bân trả lời:
- Năm vạn, có được không?
Dương Gian liền nói:
- Xem ra chú Vương vẫn chưa hiểu được giá của việc xử lý chuyện này trên thị trường, ở nước ngoài những chyện như thế này ít nhất cũng có giá 500 vạn đô la. Cơ mà con cũng không phải là người không nói lý lẽ, cùng là bạn học với San San nên con chỉ lấy 50 vạn.
Tính tình của Vương Bân cũng khá tốt nhưng nghe đến cái này cũng phải tức giận quát.
- Khốn khiếp, 50 vạn, cậu muốn tiền đến bị điên rồi à, còn nói xem mặt mũi của bạn học.
Dương Gian cũng coi như không có chuyện gì, vẫn cười nói:
- Chú Vương, chú cũng không cần phải bực tức làm gì, lấy điều kiện của gia đình chú thì 50 vạn có đắt một chút nhưng không phải không có. Dù sao cái phòng kia của chú tối thiểu cũng phải 400 vạn. Như vậy nói chuyện đến đây thôi, khi nào chú Vương hiểu rõ được vấn đề thì hãy nhắn tin cho cháu, tốt nhất là nhanh nhanh một chút.
*Thứ 4 sẽ lên 5 chương, do mấy hôm nay Buu.Buu bận quá :'(
-------
Mỗi ngày 3 chương, mọi người bình luận và like truyện để chương lên nhanh hơn nha!
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!