Chương 19: Cậu Không Cần Lừa Tôi
👾NHÂN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): Đồng tác giả ĐỆ NHẤT DANH SÁCH, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....👾
------
Đời này nàng không muốn chuyện ở cầu thang xảy ra lần thứ hai.
Những người khác cũng sợ hãi nhìn về phía Dương Gian với ánh mắt hi vọng, mong chờ hắn có thể nghĩ ra cách gì đó có thể thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này.
Dương Gian trầm mặc không nói chuyện, sờ sờ lên mấy con mắt ở mu bàn tay của mình.
Nếu muốn rời khỏi nơi này, chỉ còn biện pháp cuối cùng là sử dụng lực lượng của ác quỷ.
Thế nhưng Chu Chính đã nói, dùng lực lượng của lệ quỷ một lần, thì thời gian lệ quỷ sống lại lại ngắn đi một phần. Mình cũng cách cái chết không xa, liền không khác với uống thuốc độc giải khát.
- Không trách được Chu Chính nói người điều khiển quỷ không hẳn là vì người khác mà đó cũng là vì chính bản thân mình nữa. Bởi vì đôi khi không hẳn là để cứu người khác, mà cũng là tự cứu mình khi gặp phải lệ quỷ.
Dương Gian nghĩ thầm ở trong lòng.
Loading...
- Thế nhưng trước tiên, tôi phải làm cho rõ ràng một chuyện, cũng tiện thể chấm dứt luôn ân oán của mình, nếu không có chết cũng không cam tâm.
Đã quyết định là như thế, Dương Gian liền nói:
- Trong mấy người, ai có số điện thoại của Phương Kính, cho tôi mượn. Nếu tôi đoán không sai thì chắc chắn hắn vẫn còn giống như chúng ta, đều bị nhốt trong này chưa có ra được.
Đúng là Phương Kính vẫn chưa ra khỏi trường học được.
Nhưng hiện tại cậu đang bị mất phương hướng, tuy nhờ Chu Chính trợ giúp mà trốn khỏi phòng học được nhưng không có khả năng thoát khỏi nơi đây, thế nên hiện tại vẫn còn bị nhốt trong Quỷ Vực.
Hơn nữa, vì trốn tránh lão già kia, Phương Kính liền chạy vào rừng cây bên ngoài sân thể dục.
Đây là khu vực trồng cây của trường học nên diện tích của nó cũng không lớn lắm.
Tuy nhiên, sau khi bị bóng tối bao phủ, mặc dù chỗ này chỉ khoảng mấy chục cây mà thôi nhưng hiện tại lại giống như một mảnh rừng rậm nguyên thuỷ rộng vô cùng vô tận, càng khiến Phương Kính và một số ít người còn sót lại bị nhốt bên trong.
Cho dù họ đi đâu, đi về hướng nào thì vẫn luôn luôn ở trong rừng cây, không cách nào ra ngoài được.
- Con bà nó, tóm lại là vì cái gì. Vì cái gì mà lão nhân kia vẫn luôn đi theo ta, không phải lão ta nên đi tìm Dương Gian sao?
Phương Kính giờ phút này cũng có chút sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy đầy trên mặt.
- Chắc chắn Dương Gian đã chết nên lão quỷ này mới lựa chọn mình làm mục tiêu mới, chắc chắn như thế, nhất định là vậy.
- Tương lai đã bị thay đổi, hiện tại mình thay thế Dương Gian trở thành mục tiêu mới của lão quỷ kia.
- Thế nhưng mình lại không phải Dương Gian, sao mình biết được làm cách nào có thể sống sót từ tay của lão quỷ này được chứ?
Hiện tại Phương Kính vô cùng hối hận, nếu biết trước như thế cậu ta nên lừa Dương Gian khiến cho hắn đứng phía trước làm bia đỡ đạn là được, khi đó Phương Kính không cần liều chết, chỉ cần ở phía sau lthôi.
Chính cậu lại vội vàng, quên mất Dương Gian cũng không phải là địch nhân lớn nhất lúc này mà lão già kia mới là kẻ địch mạnh nhất, mới là trùm ở màn này.
- Phương…Phương Kính, ngươi nghe thấy không, lại có tiếng bước chân.
Bỗng nhiên bên cạnh phát ra âm thanh run rẩy của một người.
- Thế nào lại nhanh như vậy? Mỗi người ít ra phải trụ được vài phút mới đúng mà.
Phương Kính ngẩng đầu lên, cắn răng, nhìn về vài người còn lại ở xung quanh.
Mấy người còn lại hiện tại né Phương Kính cứ như né tránh ác quỷ vậy.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, bắt đâu là việc đẩy Dương Gian vào Quỷ Vực, tiếp đến là bỏ rơi Triệu Cường, vứt bỏ Vạn Phong, ngáng đường Hạ Thu Yến, . . . .
Dọc đường đến đây đã có mười mấy người bị hắn bỏ lại, dùng mạng sống của họ để cản chân lệ quỷ.
Sau đó cũng có một số người không chịu được sự an bài của Phương Kính, quyết định chạy trốn nhưng khi họ biến mất trong bóng tối, đến giờ vẫn chưa có ai gặp lại.
Hiện tại cũng chỉ còn lại năm sáu người.
Không phải là bon họ không muốn bỏ trốn mà là không dám bỏ chạy, đi theo Phương Kính còn có thể sống đến hiện tại, những người bỏ chạy trước kia có khi chết hết rồi cũng nên.
Hiện tại Phương Kính lnhờ dựa vào việc mình biết được mốt số thứ mà có thể trở thành người dẫn đầu, cũng trở thành bạo chúa, làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi.
- Mẹ nó, những thằng này cũng học khôn rồi, chắc chắn không ai chịu lưu lại cản phía sau cho mình, nếu lần nữa lại để bọn họ ngăn cản ở phía sau, chắc chắn bọn họ sẽ cùng nhau bỏ trốn.
Cảm nhận được những người khác đang cảnh giác nhìn mình giống như kẻ thù, Phương Kính không khỏi chửi thề một tiếng.
- Đi mau.
Cậu ta cũng không dám mở miệng bắt người khác phải ở lại cản đường mà tiếp tục chọn một phương hướng sau đó chạy trốn.
Nhưng mà chưa có chạy được bao lâu thì điện thoại của Phương Kính đột nhiên vang lên.
Khi nhìn tên bên trên là Trương Vĩ, Phương Kính do dự một chút, vẫn lựa chọn bắt máy.
Đám người Trương Vĩ chạy ra trước, nói không chừng có tiến triển gì đó, cho nên gọi báo cho mình biết.
- Phương Kính, là ta, Dương Gian .
Tiếng của Dương Gian truyền đến ở đầu kia điện thoại.
- AAA!!!!!
Phương Kính bị doạ nhảy dựng, thiếu chút nữa là quăng chiếc điện thoại trong tay của mình.
- Cậu, không phải là cậu đã chết rồi sao? Rốt cục cậu là người hay quỷ?
- Nhờ hồng phúc của cậy nên còn chưa có chết được.'
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh như băng của Dương Gian.
Sắc mặt Phương Kính thay đổi không ngừng, chính tay cậu đã đẩy Dương Gian vào Quỷ Vực, thế mà hắn còn chưa chết, nếu là người bình thường chắc chắn sống không nổi, hắn làm thế nào mà còn sống đến tận giờ vậy?
- Hiện tại ngươi gọi điện cho ta làm cái gì?'
Phương Kính cố gắng trấn an mình một chút, sau đó mở miệng nói.
Dương Gian nói:
- Cậu còn muốn giữ mạng không? Muốn rời khỏi trường học không?
- Cậu có biện pháp?
Phương Kính có chút mừng rỡ hỏi.
- Tôi trở thành người điều khiển quỷ, cậu nói xem tôi có biện pháp hay không?
Dương Gian đáp.
Phương Kính lại nói:
- Thật là tốt quá, cậu mau cứu tôi ra ngoài đi.
- Ha ha
Dương Gian cười mang theo một chút giễu cợt.
- Chuyện trước kia cũng không phải là tôi muốn như thế, tôi làm vậy chỉ vì giữ tính mạng của mình mà thôi, mọi người đều là bạn học với nhau cả, chút hiểu lầm cỏn con không lẽ không bỏ qua được? Chỉ cần cậu dẫn tôi ra khỏi đây, cậu muốn gì cũng được, cùng lắm tôi cho cậu tát một cái.
Phương Kính vội vàng nói.
Dương Gian nói:
- Những lời vô dụng như thế cậu cũng thốt ra được, muốn tôi dẫn ngươi ra ngoài thì cho tôi một lý do làm tôi vừa lòng, nếu không thì chuẩn bị chết ở đây đi.
- Thế, cậu muốn tôi làm như thế nào?
- Trước kia tôi đã gặp qua Chu Chính, thầy ấy nói cậu có chút cổ quái, tôi muốn biết nó là gì, hơn nữa khi còn trong phòng học cậu có nói qua, cậu biết trước tương lai, điều này có phải thật hay không? '
Dương Gian nói.
- Đúng, đúng vậy, tôi quả thật biết một ít về tương lai, tôi đọc được những thứ đó từ trên người cậu , trong đó nói hết tất cả những việc xảy ra trong tương lai.
Phương Kính không ngừng giải thích:
- Nếu cậu dẫn tôi ra khỏi đây, tôi sẽ đem tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai nói cho cậu nghe, cậu đã trở thành người điều khiển quỷ, chắc chắn không sống được mấy ngày. Thế nhưng tôi có phương pháp giúp cho cậu sống sót, chỉ cần cậu làm theo phương pháp của tôi chẳng những có thể sống sót mà còn làm chủ được sức mạnh của quỷ.
- Việc điều khiển quỷ là một trong những phương pháp của trung tâm nghiên cứu quốc tế, hiện tại còn đang ở trong giai đoạn thử nghiệm, phải sau ba tháng nữa mới công bố ra ngoài.
- Cậu biết được tin tức này chắc chắn là biết trước một bước so với những người điều khiển quỷ, về sau chắc chắn đạt được thành tựu càng cao.
- Cậu dám lừa tôi, Chu Chính nói không một ai có thể biết trước tương lai, thầy Chu cũng từng nhắc tới một số cở sở nghiên cứu đang thì nghiệm này, cho nên chắc chắc không có chuyện cậu biết trước tương lai.
-------
Mỗi ngày 3 chương, mọi người bình luận và like truyện để chương lên nhanh hơn nha!
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!