Lý Đinh Sơn đoán được dụng ý của Hạ Tưởng, liền cố ý khuyên:
- Hạ Tưởng đừng làm càn, rượu trắng trộn bia uống dễ say lắm. Trưởng chi nhánh Lý lớn tuổi hơn cậu, uống nhiều dễ gây tổn thương thân thể, không tốt.
Lý Khai Lâm sao chịu thua chứ. Hạ Tưởng dám công khai khiêu chiến quyền uy của y, khiến y căm hận khó tiêu, quyết tâm uống cho Hạ Tưởng gục tại chỗ mới chịu. Lời Lý Đinh Sơn vừa nói như lửa đổ thêm dầu, y lập tức đỏ mặt tía tai, đập bàn kêu lớn:
- Giám đốc Lý, nếu anh nể mặt tôi thì đừng khuyên tôi. Tôi thật sự muốn xem một thằng trẻ ranh mà cũng dám đấu rượu với tôi. Phản rồi.
Bộ dáng của hắn đúng là đỏ mặt tía tai.
Lý Đinh Sơn cười không nói gì, Cổ Hợp thấy Lý Khai Lâm ăn nói khó nghe, trong lòng không thoải mái, cũng khoanh tay xem náo nhiệt.
Hạ Tưởng không sợ Lý Khai Lâm làm loạn. Nếu đã nói tới mức này rồi, hắn cũng không cần phải khách khí, liền nâng bát rượu lên uống một hơi cạn sạch, buông chén nói:
- Mạnh mồm chẳng ích gì, uống rượu mới biết công phu thật.
Một bát được gọi là thủy lôi này chứa chừng nửa chai bia và ba chén rượu trắng.
Ở kiếp sau, bởi vì thành lập công ty nên phải giao tiếp với đủ hạng người từ công thương thuế vụ, v.v... Hạ Tưởng đã luyện được một tửu lượng rất tốt, cho dù thêm nửa chai rượu trắng và bốn năm chai bia cũng không thành vấn đề. Hiện tại lại là giai đoạn thân thể ở trạng thái tốt nhất, hắn tự tin sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Loading...
Lý Khai Lâm không chịu thua, cũng uống một bát thủy lôi cạn sạch, sau đó nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, nói:
- Thế nào, còn loại gì nữa cứ tiếp tục mang ra đi, tôi tiếp tới cùng.
Hạ Tưởng không nói nhiều, gọi nhân viên phục vụ mang một cái cốc lớn, đổ toàn bộ chai bia vào, sau đó lấy một cái chén to bằng ba cái chén thường, rót đầy rượu trắng vào, thả cả chén vào trong cốc, nói:
- Cốc này gọi là tàu ngầm hạt nhân.
Nói xong, hắn cầm cốc lên, ngửa cổ uống, nháy mắt uống cạn sạch.
Lý Khai Lâm trầm mặt xuống:
- Còn tàu ngầm hạt nhân? Có tàu vũ trụ tôi cũng không sợ!
Y cũng điều chế một cốc, nghiêm túc uống cạn sạch.
Hai cốc rượu hỗn hợp vào bụng, Hạ Tưởng chỉ cảm thấy trong bụng như sông cuộn biển gầm, dạ dày co thắt lại, suýt nữa thì phun ra. Hắn thầm kêu nguy hiểm, xem ra thân thể này vẫn yếu hơn một chút so với tưởng tượng, cũng có thể là còn chưa hoàn toàn thích hợp với rượu.
Hạ Tưởng khó chịu, Lý Khai Lâm còn khó chịu hơn. Y cưỡng chế vài lần mới đè ép được thứ gần như đã vọt tới cổ họng. Hiện tại không thể phun, nếu phun chẳng khác nào thua thằng ranh kia. Nếu thật sự thua Hạ Tưởng, y cảm thấy còn khổ hơn là bị giết. Hôm nay Lý Khai Lâm biết rõ là Hạ Tưởng cố tình chơi mình để rửa lại sỉ nhục lúc trước.
Lý Khai Lâm đứng lên, hơi lảo đảo nhưng vẫn kiêu ngạo nói:
- Chú nhóc, còn bản lĩnh nào nữa thì cứ mang ra. Tôi mà nói nửa chữ sợ thì tôi là đồ chó đẻ.
Hạ Tưởng chỉ đồ ăn trên bàn hỏi:
- Trưởng chi nhánh Lý có cần phải ăn mấy món để đổ bê tông trước không?
Lý Khai Lâm giơ đẩy tay Hạ Tưởng ra:
- Ăn cái rắm, uống! Hôm nay cậu không uống chết ở đây thì đừng nghĩ ra khỏi cửa này.
Hạ Tưởng cười lạnh:
- Trưởng chi nhánh Lý ăn to nói lớn thật! Tốt nhất là nên tiết kiệm sức lực để dùng uống rượu!
Lý Khai Lâm giận dữ, giơ tay tóm lấy Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhẹ nhàng và khéo léo tránh thoát, lại lấy một chai rượu trắng, rót chừng nửa cân rượu (=250ml), lại đặt một chén bia nhỏ vào trong cốc rượu trắng, giơ lên trước mặt Lý Khai Lâm:
- Cốc này gọi là Tửu Trung Tiên. Chúng ta làm một trận, ai không uống chính là đồ khốn khiếp.
- Uống, ông mày sợ chó gì. Mẹ mày, dám chơi ông à, mày là cái gì chứ? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lý Khai Lâm có men say, hùng hùng hổ hổ rót nửa cân rượu trắng, cũng không chịu thua kém thả một chén bia vào, sau đó giơ cốc lên cụng với Hạ Tưởng:
- Chạm cốc, chạm cốc là phải tới. Mặc kệ có phải là người hay không, có phải đàn ông hay không, là chó đẻ hay là khốn khiếp...
Hạ Tưởng không thèm để ý tới những lời tục tĩu của y, chỉ trầm mặt nói:
- Xin kính trước!
Uống một hơi nửa cân rượu trắng, cho dù là ai cũng không chịu nổi. Hạ Tưởng cảm thấy dạ dày như thể một cái nồi áp suất, toàn thân khó chịu. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Lý Khai Lâm cũng nghiến răng uống hết nửa cân rượu trắng, ánh mắt đỏ ngầu, cũng biết là y đang rất khó chịu.
- Trưởng chi nhánh Lý tửu lượng cao thật, quả nhiên lợi hại, tôi xin bái phục. Tuy nhiên tôi cũng không rõ, Trưởng chi nhánh Lý đối nhân xử thế hào phóng, tửu lượng cao, sao còn không lên tới sở giao dịch ngân hàng làm lãnh đạo?
Hạ Tưởng thấy Lý Khai Lâm lảo đảo sắp ngã, biết y không kiên trì được lâu. Người bình thường không chịu nổi lực sát thương của hỗn hợp rượu trắng trộn bia.
Lý Khai Lâm vốn bị Hạ Tưởng làm cho nổi giận lôi đình, hiện tại lại bị men rượu nên suy nghĩ cũng mất tỉnh táo, vừa nghe Hạ Tưởng đá đểu như vậy, lập tức mất lý trí quát lớn:
- Mày là cái chó gì mà dám ăn nói với tao như vậy? Nói cho mày biết, Hạ Tưởng, tao muốn thu thập mày chẳng khác gì thu thập một con kiến. Cho dù Lý Đinh Sơn muốn bảo vệ mày cũng không cản được tao. Tao không thăng quan à? Hừ, nửa tháng sau tao sẽ lên sở giao dịch làm Phó Giám đốc, tầm nhìn của mày hạn hẹp, biết cái chó gì...
Cây rơm cuối cùng mà Lý Đinh Sơn ôm cũng tuột ra theo những lời Lý Khai Lâm vừa nói. Hạ Tưởng thấy Lý Đinh Sơn sắc mặt xanh mét, cực lực đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, tới mức cổ cũng phải nổi gân xanh.
Tình hình tiếp theo thế nào thì hắn không nhớ rõ nữa, bởi vì hắn chỉ vừa thả lỏng tâm tình liền bị sức rượu bốc lên, cảm giác trời đất quay cuồng, say bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, hắn đang nằm trên giường Cổ Hợp. Cổ Hợp đang ở bên cạnh rót nước, thấy Hạ Tưởng tỉnh lại liền cười nói:
- Tỉnh rồi à? Hôm qua khá lợi hại đó, khiến thằng cha Lý Khai Lâm phải bò dưới gầm bàn. Thằng cha đó hùng hùng hổ hổ, ăn nói không giữ mồm giữ miệng. Mà thôi, không thèm để ý tới nó nữa... Hạ Tưởng, sao cậu biết Lý Khai Lâm phải điều đi? Điều này làm Giám đốc Lý tức giận mắng to rằng Lý Khai Lâm là tên khốn nạn, rõ ràng biết sắp phải điều đi mà không nói. Đây không phải là đẩy Giám đốc Lý xuống hố sao?
Hạ Tưởng đau đầu muốn nứt ra, loạng choạng ngồi xuống. Cổ Hợp vội vàng đỡ lấy hắn. Tỉnh lại sau khi say rượu, khó chịu nhất là đau đầu như thể sắp sửa nứt làm đôi, dạ dày vẫn cuộn lên không ngừng. Chủ yếu là mỗi cử động đều đau đầu vô cùng.
- Giám đốc Lý nói thế nào?
Mình chịu khổ sở thế này, quyết tâm đắc tội Lý Khai Lâm không phải vì muốn xem thái độ của Lý Đinh Sơn sao?
- Cả đêm qua Giám đốc Lý không ngủ, hút thuốc cả đêm, nói là chờ cậu tỉnh lại thì bảo lên lầu gặp.
Cổ Hợp vẻ mặt hưng phấn, lại hỏi tiếp:
- Hạ Tưởng, nếu Giám đốc Lý thật sự làm Bí thư huyện ủy, cậu bảo tôi sẽ được chức vụ gì?
Hạ Tưởng cũng không sốt ruột lên ngay trên lầu tìm Lý Đinh Sơn mà uống một cốc trà đặc, sau đó dùng khăn lạnh rửa sạch mặt, cảm giác khôi phục một ít tinh lực, lúc này mới ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, nghênh đón hắn là ánh mắt thân thiết của Tiếu Giai. Tiếu Giai há mồm muốn nói gì đó lại phát hiện Văn Dương cũng mở cửa phòng, đang đứng ở cửa, ánh mắt như mũi tên nhìn về phía cô.
Hạ Tưởng biết tâm tư Tiếu Giai, cũng không muốn khiến cô khó xử, liền gật đầu với cô, lại gật đầu với Văn Dương, sau đó lên lầu.
Trên lầu khói bay mù mịt. Lý Đinh Sơn râu không cạo, tóc rối bù ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn. Chiếc gạt tàn thuốc lá cỡ lớn trên bàn đựng đầy tàn thuốc. Vừa thấy Hạ Tưởng lên, Lý Đinh Sơn đã nói luôn:
- Hạ Tưởng, có biết trong tỉnh ủy đang truyền lưu một câu nói gì không?
Hạ Tưởng lắc đầu, chờ Lý Đinh Sơn mở miệng.
- Muốn hỏi có khổ hay không, ngẫm lại tỉnh ủy Tống Triêu Độ...... Tống Triêu Độ vốn là thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhưng sắp sửa mất danh hiệu thường ủy, đổi sang làm Giám đốc Sở Công nông. Sở Công nông? Ha ha... Hắn làm Giám đốc Sở công nông, người hắn đề bạt lên về sau có thể có cơ hội lên chức gì? Huống chi người bất mãn với hắn chính là Bí thư Tỉnh ủy. Cậu không biết, Bí thư Tỉnh ủy Cao Thành Tùng có chỗ dựa rất cứng, có quan hệ thông thiên!
Biết, Hạ Tưởng sao không biết đại danh Cao Thành Tùng chứ? Ở kiếp sau, ngay cả người dân bình thường chẳng bao giờ quan tâm tới chính trị cũng biết đại danh lừng lẫy của vị Bí thư cường quyền này. Cao Thành Tùng vốn là người phương nam. Nếu nói là vóc dáng người không cao vốn là đặc trưng phổ biến của người phía nam vậy thì hình thức của y không hiểu đột biến gien như thế nào lại giống người phương bắc, vẻ mặt dữ tợn. Cao Thành Tùng xuất thân bần hàn, nghe nói bởi vì khi còn ở cấp huyện đã giúp đỡ một vị lãnh đạo huyện, được vị lãnh đạo đó thưởng thức, điều tới phòng Truyền thanh huyện. Từ đó về sau quan vận của Cao Thành Tùng rất hanh thông, từng bước thăng chức, trải qua vài thập niên phấn đấu, rốt cuộc lên tới vị trí Bí thư Tỉnh ủy.
Cao Thành Tùng đối nhân xử thế cứng rắn mạnh mẽ, tính cách đường hoàng. Hễ là người mà y nhìn không vừa mắt thì y đều phải dẫm nát dưới chân hoặc trực tiếp đánh ngã. Từ khi đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến, lập tức y làm cho quan trường tỉnh Yến chướng khí mịt mù. Ai thuận theo y thì sống, ai đối nghịch với y thì chết. Vô số cán bộ bị y lấy đủ loại lý do hoặc miễn chức hoặc điều đi hoặc lùi về tuyến hai dưỡng lão. Tỉnh Yến biến thành lãnh địa cá nhân của y. Dưới sự kiêu ngạo bệ vệ của Cao Thành Tùng, ngay cả Chủ tịch tỉnh Diệp Thạch Sinh cũng không thể không tránh đi mũi nhọn, nén giận. Mãi cho tới khi hậu trường của Cao Thành Tùng ở Thủ đô bị rơi đài, y mới bị miễn chức, tiếp đó là hủy bỏ đãi ngộ cấp tỉnh. Bởi vì ở tỉnh Yến, y bị người người oán trách nên không dám ở lại, phải về phương nam sống trong nhà dưỡng lão.
Tuy rằng cuối cùng không truy cứu trách nhiệm của y nhưng y bị giám thị cả đời không được ra khỏi địa phương. Còn con trai của y chạy trốn ra nước ngoài, bị cảnh sát quốc tế truy nã, sau đó bị bắt về nước, không có kết cục gì tốt.
Lúc này Cao Thành Tùng vừa mới điều đến tỉnh Yến, đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy còn không đến nửa năm, cũng đã bắt đầu thanh trừ những kẻ không cùng chí hướng. Tống Triêu Độ đứng mũi chịu sào bị liên lụy, Hạ Tưởng sao có thể không biết Cao Thành Tùng chứ? Cho dù nhiều năm sau, khi Cao Thành Tùng đã xuống đài hai, ba năm, khi nhắc tới tên Cao Thành Tùng, nhân dân thành phố Yến vẫn còn hận thấu xương. Mà lúc này Cao Thành Tùng mới chỉ là Bí thư Tỉnh ủy, một năm sau y lại kiêm nhiệm Chủ nhiệm Đại hội đại biểu Nhân dân tỉnh, mới đạt tới đỉnh cao quyền lực, giơ đại đao lên có thể tùy ý cắt đứt tiền đồ của người khác.
Hắn còn biết, Cao Thành Tùng càn rỡ trong vòng hai năm mới chậm rãi rời khỏi vũ đài chính trị. Tuy rằng hắn không nhớ rõ lúc đó Tống Triêu Độ ở đâu, nhưng có thể khẳng định là Tống Triêu Độ luôn lặng lẽ chờ đợi, cho tới khi Cao Thành Tùng rơi đài, Tống Triêu Độ mới quật khởi, trở thành một ngôi sao chính trị mới...