logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Chưa được nửa cuộc, bởi vì hai người Chu Lâm Sâm và Mã Văn Hoa không qua được trải nghiệm uống rượu, hai người đều uống say như chết.

Trần Kinh cự tuyệt lời mời của Đường Liên, lựa chọn một mình về nhà, ở Lễ Hà, mạng lưới quan hệ của hắn rất hẹp, căn bản không có bạn bè, cho nên cơ hội đi ăn cơm giống như hôm nay rất ít.

Bình thường hắn đi làm hay tan làm đều đi cùng một đường, rất ít khi đi dạo trong thị trấn, mà từ trong lòng hắn, hắn vốn cũng không nghĩ muốn sống ở địa phương này, nhưng hôm nay, hắn đột nhiên có ham muốn này. Bởi vì hắn hiểu rõ, bản thân phải thay đổi thực tại, phải bắt đầu từ Lễ Hà này.

Ở Lễ Hà, Trần Kinh phải có bạn, có mạng lưới quan hệ, thậm chí ở Lễ Hà, phải có cơ sở chính trị, chuyện này là chuyện duy nhất Trần Kinh nắm chắc hiện tại.

Trên đường phố của thị trấn nhỏ buổi tối đã vắng vẻ, ánh đèn đường mờ tối kéo dài bóng Trần Kinh, một mình Trần Kinh đi trên đường, trên tay mang theo một điếu thuốc lá.

Theo dọc đường đi, trong đầu Trần Kinh đều hoạt động mạnh mẽ, hắn cẩn thận nhớ lại những chuyện trong mấy ngày qua, còn thật sự cân nhắc tổng kết cách giải quyết chi tiết của công việc mấy ngày nay của mình.

Nắm chắc được tính người, đạo lí đối nhân xử thế, đây là một môn học lớn, đối với người cầm quyền mà nói, làm sao sử dụng quyền lực, lại là học vấn sâu không lường được.

Rất nhiều năm, Trần Kinh đều cùng chuyện này vô duyên, nhưng hiện tại hắn rốt cuộc nhìn thấy được con đường, hiểu biết một phần bề ngoài.

Ngoảnh đầu lại ngẫm lại quá khứ của bản thân, Trần Kinh cảm thấy mình trước kia sống thật sự tổng phí, mà hiện tại triển vọng tương lai, Trần Kinh đối với triển vọng của mình là vô cùng tin tưởng!

Một khoảng thời gian khá dài, hình ảnh quanh quẩn trong đầu Trần Kinh đều là bộ dáng say như chết của Chu Sâm Lâm và Mã Văn Hoa.

Loading...

Dần dần từ những hình ảnh, hắn liền hiểu được rất nhiều đạo lý chế ngự người.

Lại nói tiếp, hôm nay Trần Kinh không tự chủ được, Mã Văn Hoa đề xuất yêu cầu, dưới tình huống ấy, hắn căn bản không có khả năng cự tuyệt, nếu cự tuyệt, có thể hậu quả gay go khó có thể tưởng tượng được.

Mà Đường Liên và Chu Sâm Lâm căn bản cũng không cho Trần Kinh quay đầu, tất cả đều là do bọn họ có ý thiết kế, chờ Trần Kinh chui vào cái bao của họ.

Tình thế như vậy đối với Trần Kinh vô cùng bị động, nếu là Trần Kinh trước đây, hắn có thể không biết giải quyết như thế nào.

Nhưng, hôm nay, Trần Kinh đúng mực nắm chắc.

Tạm thời lá phải lá trái đổi lấy sự mỉa mai châm chọc của Chu Sâm Lâm và Mã Văn Hoa, hàm ý mười ly rượu không chỉ là mười ly rượu, đây là khí thế và thái độ, ít nhất làm cho hai người bọn họ biết rằng, Trần Kinh không phải là một quả hồng mềm.

Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười chế nhạo, Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, thời gian mấy ngày nay, hắn ở Phòng Lâm nghiệp đã tạo đủ bước đệm, đến thời điểm cũng phải làm một số việc! Chuyện hôm nay của Mã Văn Hoa, Trần Kinh quyết định mượn chuyện này làm văn.

Dọc theo đường đi, trong đầu Trần Kinh đã nghĩ việc này nên bắt tay vào làm như thế nào, từng phân đoạn phải giải quyết khéo léo như thế nào, cả người hắn chìm đắm trong suy nghĩ đó...

Thẳng đi đến khu nhà của Phòng Lâm nghiệp, Trần Kinh ngẩng đầu, thấy một nơi quen thuộc, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác ấm áp.

Địa phương Lễ Hà này quán nướng rất phổ biến, ở khu nhà của Phòng Lâm nghiệp, quán nướng của lão Từ chính là nơi Trần Kinh luôn đến thăm.

Quán nướng do hai vợ chồng mở, người đàn ông họ Từ, người phụ nữ cũng được mọi người gọi là thím Từ, đôi vợ chồng này đối nhân xử thế thật sự chân thành. Năm thứ nhất Trần Kinh phải trao quyền cho cấp dưới đến huyện Lễ Hà này, cảm xúc của hắn năm ấy là vô cùng uất ức, căn bản không có thể diện trở về lễ mừng năm mới, đêm 30 hắn đi ăn đồ nướng, nhưng ngày như vậy sao lại đi ăn đồ nướng?

Nhưng vợ chồng lão Từ lại nhiệt tình kéo Trần Kinh vào trong phòng, cùng ăn cơm tất niên, bữa cơm tất niên ấy rất đơn sơ, nhưng Trần Kinh khó có thể quên được.

- Tiểu Trần, đã về rồi sao?

Thím Từ nhìn thấy Trần Kinh từ xa, nhiệt tình chào hỏi.

Trần Kinh mỉm cười gật đầu, hắn vốn không muốn ăn gì, nhưng do dự một lát, hắn hướng lão Từ vẫy tay nói :

- Chú Từ, lão quy củ, với thêm hai chai bia.

- Được, cậu ngồi trước đi, lập tức có ngay!

Lão Từ nhiệt tình nói.

Trần Kinh nhân lúc này gọi điện thoại cho Mông Hổ, lão Từ đưa rượu lại, Trần Kinh tự mở một chai bia bắt đầu uống.

Chưa uống được mấy ngụm, trong vài gã thanh niên ngồi bàn bên cạnh một tên tóc vàng hét lên :

- Ông chủ, con mẹ ông đốt nướng cái gì? Còn nướng muỗi ăn sao?

Thím Từ nghe vậy liền bước lên trước, nói:

- Sao lại có muỗi? Cậu để tôi xem xem?

- Xem, xem con mẹ bà! Ăn uống như vậy con mẹ bà còn muốn đòi tiền hả?

Một thanh niên khác tức giận quát.

Dáng vẻ y rất hung hăng, nói năng độc địa đứng dậy nhìn xung quanh do dự, có những người nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường, y trừng hai mắt, nói :

Xem cái mẹ mà xem, không thấy đại ca ta uống rượu sao?

Y vừa quát, mấy bàn ăn xung quanh mọi người đều để lại tiền trên bàn, chán nản bỏ đi.

Toàn bộ bàn trong quán nướng đều đi hết chỉ còn một bàn mấy người kia và Trần Kinh.

- Tiểu huynh đệ, tôi là người buôn bán nhỏ, việc cậu ăn phải thứ gì khác là chuyện nhỏ, cưỡng chế khách của tôi đi hết, tôi làm sao kiếm được tiền mà sống qua ngày đây?

Chú Từ dừng tay, tiến lại nói lý lẽ.

- Lão già kia, con mẹ nó ông sống tạm qua ngày, đồ ăn của ông làm anh em tôi đau bụng, tiền thuốc còn muốn tìm ông tính sổ đây!

Thanh niên tóc vàng lớn tiếng nói, y cầm lấy một chai bia đập mạnh lên mặt bàn, một bàn chén bát đũa thìa bay loạn xạ, hỗn độn bừa bãi.

Trần Kinh nhíu mày, tiến đến bên cạnh lão Từ và thím Từ nói :

- Chú Từ, hôm nay trước tiên dọn quán đi! Việc này...

- À! Thằng nhãi mày cút đi cho bố mày, đừng con mẹ nó bắt chó đi cầy xen vào chuyện của người khác!

Thanh niên tóc vàng tức giận nói, hắn tiến lên nắm áo Trần Kinh.

Vóc dáng Trần Kinh cao lớn, thanh niên tóc vàng làm sao được hắn.

- Các anh em, cùng tiến lên! Tên này không biết điều!

Tóc vàng lớn tiếng nói.

Một bàn mấy thanh niên đột nhiên vây lại, Trần Kinh thầm kêu một tiếng không tốt, đang muốn lùi về sau nghĩ cách, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn :

- Ai ở đây giương oai? Đều dừng tay cho bố mày!

Trần Kinh quay lại, hóa ra là Mông Hổ đang đến.

Mông Hổ xuất thân chính là bộ đội, hiện tại đội chấp pháp Phòng Lâm nghiệp lại có gậy điện, y lấy gậy điện ra, ánh sáng từ trên gậy điện phun ra thật xa, mấy tên thanh niên áp sát vào nhau bị đánh bại ngay tại chỗ.

Còn lại vài tên không đứng gần đều lùi về phía sau, trong đó một thanh niên khá lớn tuổi có một đôi mắt sắc, nhận ra Mông Hổ nói:

- Anh Mông, chúng tôi là người của anh Lôi...

- Ai là anh Mông của cậu, cậu trở về nói cho Lôi Minh, y nên biết điểm dừng, đừng con mẹ nó cùng bố mày giải quyết chuyện này đến cùng. Lão Từ làm quán ở đây cũng có tiếng nói, các người gây sự tới tận đây, thật sự là ăn mật báo!

Mông Hổ tức giận quát.

Y uy phong lẫm liệt, rất có khí độ dũng mãnh, nhưng ánh mắt y chuyển động, nhìn thấy Trần Kinh, vẻ mặt lập tức dịu lại, có chút lấy lòng nói:

- Phó phòng Trần, ngài có việc gì không? Anh yên tâm, chuyện hôm nay không thể để yên, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho đồn công an Đông Thành, để bọn họ bắt hết mấy tên kêu ngạo này!

Trần Kinh xua tay, nói:

- Không có việc gì, không có việc gì!

- Cút!

Mông Hổ trừng hai mắt, hướng về người thanh niên có đôi mắt nhỏ quát, mấy tên nhãi ranh không dám ho he một tiếng, ảo não biến đi.

Mấy tên tiểu quỷ gây sự biến đi, đôi vợ chồng thím Từ đối với Trần Kinh và Mông Hổ ngàn ân vạn tạ không nói lên lời, ánh mắt lão Từ nhìn về phía Trần Kinh rất khác lạ. Ông vừa rồi nghe Mông Hổ gọi Trần Kinh là Phó Phòng Trần, trong tiềm thức của nhân dân, Phó phòng thì phải là quan lớn.

Nếu Trần Kinh là Phó phòng, lão Từ không thể gọi là tiểu Trần được.

Trần Kinh nhìn vẻ mặt tinh tế của hai người, hắn cũng không nói thêm, chỉ có điều giúp đôi vợ chồng dọn dẹp đồ vật này nọ, sau đó hắn và Mông Hổ ngồi ngoài trời đối ẩm.

Tính cách Trần Kinh vốn ngay thẳng, hôm nay tâm sự của hắn rất nhiều, nói ra rất có khí thế, để cho Mông Hổ ấn tượng không giống mấy hôm trước.

Hai người uống qua ba tuần rượu, Mông Hổ rốt cuộc không chịu nổi, y nói:

- Phó phòng Trần, Mông Hổ tôi chính là người thô lỗ. Trước kia tôi đối với anh có nhiều điểm bất kính, đó là tôi đầu heo. Hôm nay Mông Hổ tôi ở đây, về sau Mông Hổ tôi nhất định...

- Được, được!

Trần Kinh xua tay đánh gãy lời Mông Hổ nói:

- Cậu theo tôi là đã đánh vỡ tảng đá lớn trong ngực tôi, hôm nay tôi mời cậu ra đây uống rượu, sẽ không muốn nghe cậu nói chuyện này!

Mông Hổ sửng sốt, mặt hơi đỏ lên.

Trần Kinh híp mắt nhìn y, khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ tươi cười không hiểu, nói:

- Lão Mông, cậu là binh lính đã từng cầm súng đánh giặc, lúc ở tiền tuyến Việt Nam, cậu lập công! Với kinh nghiệm trong lý lịch của cậu, cậu hẳn sẽ có tiền đồ tốt, nhưng cậu vẫn không đi lên được.

- Đội trưởng đội chấp pháp Phòng Lâm nghiệp, cậu đã ở đây hơn sáu năm, đời người có bao nhiêu phần sáu năm...

Ánh mắt Mông Hổ nhìn Trần Kinh băn khoăn, dường như muốn biết ý đồ của Trần Kinh.

Trần Kinh cười nói :

- Vừa rồi cậu nói, cậu là người tính tình ngay thẳng. Vừa hay, tôi cũng là người ngay thẳng. Nói như vậy nhé, hiện tại Phòng Lâm nghiệp tôi phụ trách công việc của Phó phòng Trần, tôi thấy không dễ dàng, tôi cần mọi người ủng hộ và phối hợp. Hiện tại Phòng chúng ta đang ở giai đoạn chỉnh đốn, đối với chúng ta là một cơ hội, tôi phải nắm chắc cơ hội này...

Trần Kinh dường như có men say, nâng chén rượu thì thào tự nói.

Những lời này Mông Hổ nghe vào tai, sắc mặt lại trở nên vô cùng cổ quái, lời nói của Trần Kinh sao y lại không hiểu? Cái gọi là nắm chắc cơ hội, đơn giản là muốn nắm chắc cơ hội bồi dưỡng người của mình.

Mông Hổ có phải là người của Trần Kinh không? Nếu phải, vậy có thể bình an, nếu không phải, có khả năng bị đuổi ra khỏi cửa!

Nếu là trước đây, Mông Hổ nghe được Trần Kinh nói lời này, phỏng chừng sẽ xem như truyện cười. Nhưng hôm nay, hiện tại, y nghe được thì kinh hồn bạt vía.

Từ lúc đi ra khỏi cửa chính Ủy ban kỷ luật, lập tức Mông Hổ cảm thấy bản thân trước kia quá coi thường Trần Kinh, Phó phòng Trần này, vẫn rất khó hiểu, kỳ thật tâm cơ rất sâu, nếu hắn thật sự muốn động thủ, bản thân khả năng là mục tiêu số một.

- Chu Sâm Lâm cậu biết chứ? Hôm nay chúng ta nói chuyện của y...

Trần Kinh nhàn nhạt cười nói, hắn quay lại nói với lão Từ :

- Chú Từ, cho thêm một đĩa thịt bò...

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn