- Muốn đảm bảo văn phòng hoạt động bình thường, phải có hai ba vạn tài chính lưu động mới được, số tiền đó lấy đâu ra?
Trương Khác móc túi, tiền sinh hoạt tiết kiệm được tuần này, buổi trưa mua mười mấy hộp cơm cho người tham gia phỏng vấn, trong túi chẳng còn một xu.
- Nhưng...
- Đừng nhưng nhiều như thế.
Trương Khác cười:
- Em chưa từng nghĩ tới khả năng thất bại.
Hứa Tư thấy vẻ mặt Trương Khác kiên định, cho thấy y đã quyết đinh tự sớm rồi, đành thở dài, cũng không khuyên y từ bỏ ý nghĩ đó, chỉ hỏi:
- Bốn người còn lại tổ chất, năng lực đều không tệ, nếu họ không muốn nộp tiền đảm bảo, chẳng phải là đáng tiếc sao?
Ngoài dự liệu của Hứa Tư, ngày hôm sau cả bốn người đều nộp tiền đảm bảo.
Bọn họ vốn có chút nghi hoặc, thời đó chuyện thông qua tuyển người lừa tiền đảm bảo không phải TV chưa từng nói. Nhưng qua cuộc phỏng vấn, bọn họ có cảm giác rất chính quy, hơn nữa Trương Khác để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc, bọn họ nói đùa:
Loading...
- Nếu như là lừa đảo, vị giám đốc Trương đó nhất định là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp nhất.
Họ cũng không tin y chỉ chọn bốn người cuối cùng để tiến hành lừa đảo.
Hứa Tư thì nghĩ, hành vi của Trương Khác có gọi là lừa đảo cũng không phải là quá, cái gọi là tiền đảm bảo, chẳng qua vì văn phòng thiếu tài chính lưu động, vậy mà y lại thành công.
Vốn định tuyển một cần vụ, một tài vụ và hai nghiệp vụ, nhưng bốn người giữ lại này đều xứng với vai trò nghiệp vụ.
Trong bốn người, trẻ nhất là Lưu Minh Huy, tốt nghiệp khóa 93 học thị trường marketing, đại học Hoa Đông. Đơn vị công tác trước kia nửa năm không phát lương, hắn không muốn ôm cái cây chết chờ treo cổ, nhưng mãi chưa tìm được công việc mới.
Chu Nhất Bình tốt nghiệp khóa 91 khoa cơ khí đại học Hải Châu, không chịu nổi công việc kỹ thuật ở công ty ban đầu, thấy trên báo đăng tuyển người đãi ngộ tốt, liền tới thử.
Dương Vân, tốt nghiệp học viện thương nghiệp Hải Châu năm 90, là người có kinh nghiệm marketing phong phú nhất trong số bốn người, chính vì thế khi nói chuyện với Trương Khác, thấy mỗi câu như nói vào tâm khảm mình, chính hắn khuyên ba người còn lại bỏ đi nghi ngờ.
Tương Vi là phụ nữ duy nhất, vóc dáng còn bốc lửa hơn cả Hứa Tư, đôi mắt rất quyến rũ, mới 31 tuổi, đã "nghỉ hưu nội bộ" trong đơn vị công tác ban đầu, làm đám Hứa Tư nghe mà hâm mộ không thôi.
Trương Khác chẳng lạ gì, chỉ cần bên trên có người thì mới tốt nghiệp mẫu giáo cũng có thể "nghỉ hưu nội bộ" lĩnh lương.
Về sau mới biết cô ta là con dâu phó cục trưởng cục vệ sinh, ban đầu cô ta công tác trong cục tài chính khu Thành Nam, năm nay tranh chấp lên chính khoa với người ta, bị người ta phao tin đồn có quan hệ bất chính với lãnh đạo trong khu, chồng cô ta ép cô ta phải "nghỉ hưu nội bộ" nếu không sẽ ly hôn. Đãi ngộ bao nhiêu Tương Vi không quan tâm, chỉ không muốn ngồi nhà cầm tiền lương hưu đợi già.
Trương Khác gọi bốn người vào phòng họp, nói:
- Nhân thủ đã gần đủ rồi, không có thời gian để huấn luyện nghiệp vụ chuyên môn ọi người, hiện nay có một số việc cần làm ngay..
Kéo Hứa Tư ngồi xuống bên mình:
- Việc cụ thể trong văn phòng do Hứa Tư phụ trách, thường ngày tôi rất bận, nhưng tất cả cuộc họp marketing tôi sẽ bỏ thời gian tham gia, tới khi mọi người có thể độc lập triển khai nghiệp vụ...
Hứa Tư nhìn Trương Khác, thấy mặt y đầy tự tin, từ thần thái, cử chỉ, lời nói thật khó làm người ta tin y vừa vào cao trung. Từ lúc phỏng vấn tới nay, đám Tương Vi căn bản chưa từng hoài nghi tuổi tác của y, thật làm người ta không thể tin nổi.
Trương Khác thấy Hứa Tư nhìn mình, quay sang mỉm cười với cô, giờ không phải lúc lộ cái xấu ra, y kéo bảng trắng di động góc phòng họp tới, thứ này cùng rất nhiều đồ văn phòng đều lấy danh nghĩa dùng thử lừa được từ nhà cung cấp.
Trương khác treo tấm ảnh chiếc Ericsson GH388 lên bảng, tấm ảnh này Trương Khác lấy từ tạp trí, nói:
- Chúng ta sẽ mau chóng lấy được quyền đại lý điện thoại di động, nhưng hiện giờ ở Hải Châu chúng ta còn chưa có đường tiêu thụ hoàn chỉnh...
Hứa Tư ngớ người, thực tế đáng lẽ phải lập nên con đường tiêu thụ hoàn chỉnh cùng được một số đơn đặt hàng nhất định mới có thể lấy được quyền đại lý của Ericssons, Trương Khác căn bản không muốn nói thật với bốn người mới tuyển.
Hứa Tư dựa lưng vào ghế, quay người đi không muốn nghĩ tới tuổi tác của y, khuôn mặt rất có nét, ánh mắt kiên định của Trương Khác dất ưa nhìn, làm Hứa Tư giật mình hoảng sợ vì ý nghĩ đột nhiên này ra trong đầu.
Trương Khác không giới thiệu tỉ mỉ đặc điểm ký thuật thông tấn kỹ thuật số, cái này khó nói rõ trong thời gian ngắn, chỉ nói:
- Cục thông tin di động của bưu điện đang cùng công ti liên thông triển khai mạng thông tấn kỹ thuật số, thứ "cục gạch di động" mọi người hay thấy sẽ mau chóng bị đào thải. Trước đó, Motorola thông qua các bưu điện chiếm cứ phần lớn thị trường, các thương hiệu đi sau như Ericsson đành dùng hệ thống đại lý đa cấp để lợi dụng mạng lưới tiêu thụ này nhanh chóng mở rộng ta toàn quốc. Chúng ta sắp thành đại lý tiêu thụ của Ericsson tại Hải Châu, cho nên cần bón người ngồi đây cùng tôi và Hứa Tư, trong thời gian ngắn nhất tạo lên mạng lưới tiêu thụ ở Hải Châu.
Hiện giờ tùy tiện một cái mobai cũng tốn hai ba vạn, di động kỹ thuật số cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu, dù lập nên được mạng lưới tiêu thụ, thì tiền nhập hàng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
Nhìn khuôn mặt ung dung tự tin của Trương Khác, Hứa Tư bị cảm nhiễm, tựa hồ cho rằng mọi khó khăn sẽ được giải quyết. Đương nhiên, với cơ sở nhà Trương Khác ở Hải Châu, tìm một đơn vị có thực lực tài chính để hợp tác chẳng phải khó.
Trương Khác quay đầu sang, thấy ánh mắt Hứa Tư nhìn mình rất dịu dàng, hỏi:
- Em nói sai à?
Hứa Tư lắc đầu:
- Chúng tôi không hiểu gì về thông tấn kỹ thuật số, hay là mời công ty phái người tới xóa mù cho chúng tôi.
Dù mấy ngày qua Hứa Tư được Trương Khác truyền thụ, có kiến thức tương đối hoàn chỉnh rồi, nhưng cô không tin tưởng lắm vào Trương Khác, cho nên nghĩ mời chuyên gia của công ty Hải Dụ tới giảng giải mới chắc chắn.
- Ừm, việc này em đã nói với chị Vãn Tình, chuyên gia tối sẽ tới, chỉ có thể ở lại Hải Châu hai ngày.
Hứa Tư nghe khẩu khí Trương Khác có vẻ sớm xác định bốn người Tương Vi nhất định sẽ nộp tiền đảm bảo cho nên mới liên lác với Cty Hải Dụ trước, nhớ tới dáng vẻ hôm qua y nói câu "em chưa từng nghĩ tới khả năng thất bại" bất giác mỉm cười.
Trương Khác cố khắc chế bản thân không nhìn vào đôi mắt mê hồn của Hứa Tư, nói tiếp:
- Thời gian để chúng ta kiến lập mạng lưới tiêu thụ rất ngắn, tôi hi vọng trong ba ngày dùng số tiền ít nhất, chiếm được quảng cáo chiếm nửa trang của Nhật báo Hải Châu, thông qua quảng cáo để thương nhân tiêu thụ chủ động tới tìm chúng ta.
Dương Vân người có kinh nghiệm marketing phong phú nói:
- Mấy người chúng tôi có ấn tượng rất hời hạt về di động kỹ thuật số, muốn để lại ấn tượng mạnh cho người bình thường, đồng thời thu hút bọn họ thành người tiêu thụ cho Ericsson, chỉ e 3 ngày quảng cáo sẽ không có hiệu quả rõ rệt lắm.
- Thế nên phải động não suy nghĩ nội dung quảng cáo.
Trương Khác dứt khoát gạt bỏ nghi vấn của Dương Vân, thời gian đầu tiền không, nguồn lực không, nếu tự tin cũng không thì việc có khả năng sẽ hỏng:
- Giờ trước tiên phải đi đàm phán quảng cáo từ thứ tư tới thứ sáu... Thời gian hơi eo hẹp, ai dám sẽ đảo bảo đàm phán được?
Nói không chừng đăng ký quảng cáo trên Nhật báo Hải Châu đã đầy rồi, muốn chen vào quảng cáo ba ngày dù trả giá cao cũng rất khó, mà Trương Khác đã nói phải dùng cái giá rẻ nhất.
Biết làm sao, trong tay chỉ có 2 vạn tiền đảm bảo, mà việc phải làm rất nhiều.
*** Nội thối - Nghỉ hưu nội bộ - Đặc sản thời cải cách thể chế, khi xí nghiệp cải cách, cần đổi mới nhân viên, hoặc là giảm bớt giá thành, phải mau chóng giảm bớt số lượng nhân viên chính thức trong thể chế, biện pháp tiện nhất là để bọn họ nghỉ hưu trước thời hạn trong nội bộ xí nghiệp.