Tằng Trạch Quang ngồi ngay ngắn trên ghế không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện. Cao Cận Giang và Cổ Tuần đứng cúi đầu không dám nói nhiều. Vương Quốc Hoa lần đầu thấy quan uy ập tới. Nghĩ đến lúc ở nhà Ôn Xương Thịnh, biểu hiện của Ôn Xương Thịnh hào nhã hơn. Vương Quốc Hoa cẩn thận cảm nhận sự khác nhau của hai loại quan uy nên hơi thất thần.
Tằng Trạch Quang ngẩng đầu thấy Vương Quốc Hoa như vậy không khỏi kinh ngạc. Y e hèm một tiếng, Vương Quốc Hoa lúc này mới giật mình gãi đầu nói:
- Sếp, bảo nhà hàng mang đồ ăn lên chứ?
Tằng Trạch Quang gật đầu nói:
- Ngồi đi.
Cao Cận Giang và Cổ Tuần lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống, Vương Quốc Hoa cũng ngồi theo rồi bảo bà chủ mang đồ ăn lên.
- Mấy vị lãnh đạo, đây đều là gà rừng, lợn rừng, rùa mới nhập, mỗi loại tôi đều mang lên mời lãnh đạo thưởng thức.
Bà chủ đứng bên Tằng Trạch Quang, sau đó nhẹ nhàng nói.
Tằng Trạch Quang không lộ ra vẻ phản cảm, không tỏ thái độ mà chỉ nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa ngầm hiểu thản nhiên nói:
Loading...
- Chỉ cần đồ rừng là được, bỏ xuống đi.
Bà chủ biết ý để thức ăn xuống rồi đi ra. Tằng Trạch Quang lúc này mới cầm đũa lên ăn.
- Ồ, mùi vị cũng được, mọi người ăn đi.
Tằng Trạch Quang tiêu diệt một miếng gà rừng xong như mới chú ý đến người khác chưa cầm đũa. Cao Cận Giang và Cổ Tuần đâu đến để ăn nhưng lãnh đạo nói bọn họ đành phải gắp một miếng bỏ bát chẳng qua không ăn.
Tằng Trạch Quang ra vẻ không phát hiện, Vương Quốc Hoa không nói gì cầm lấy chai rót rượu cho Tằng Trạch Quang. Cao Cận Giang và Cổ Tuần dù sao trước đây không theo Tằng Trạch Quang, Vương Quốc Hoa mặc dù muốn nói cũng không thích hợp.
Tằng Trạch Quang một mình ăn uống, ba người ở bên nhìn. Uống hết chén rượu, ăn sáu bảy miếng thịt, Tằng Trạch Quang lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cổ Tuần:
- Anh là Cổ Tuần?
Cổ Tuần lập tức đứng lên định nói, Tằng Trạch Quang đã xua tay ngăn lại:
- Đồng chí Cổ Tuần, bây giờ không phải đang họp, ngồi xuống rồi nói. Thân là phó trưởng phòng công an huyện, anh có đề nghị gì để xây dựng một hoàn cảnh đầu tư tốt cho huyện ta.
Cổ Tuần vừa ngồi xuống lại định đứng lên, Tằng Trạch Quang cười nói:
- Ngồi rồi nói.
Lúc này điện thoại di động của Vương Quốc Hoa vang lên, hắn cười nói:
- Các vị lãnh đạo tôi ra ngoài nghe điện.
Tằng Trạch Quang gật đầu, Vương Quốc Hoa đi ra.
Nghiêm Giai Ngọc gọi tới. Hắn vừa ấn phím nghe bên kia đã truyền tới một tràng dài:
- Tiểu quỷ, xe này quá tuyệt vời. Biết không, người ta đi xe gặp bạn đúng là rất có mặt mũi. Mặc kệ, xe về sau người ta đi.
Vương Quốc Hoa ừ ừ một tiếng ra xa khỏi phòng vài chục mét mới nói:
- Không vấn đề gì, bình thường cứ dùng, người khác hỏi thì nói mượn xe của bạn.
Nghiêm Giai Ngọc do dự một chút:
- Hình như không ổn, xe này quá tốt.
Vương Quốc Hoa cười trêu chọc:
- Muốn đi xe xịn còn sợ người ta bàn tán à? Vậy thì thôi, lái xe về trả đây.
Nghiêm Giai Ngọc ở bên kia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đi, sợ gì chứ.
Vương Quốc Hoa…
- Hì hì.
Nghiêm Giai Ngọc hơi ngượng cười nói:
- Cái này, mấy hôm nữa người ta mới về được, cô không cho đi. Hơn nữa về cũng không có việc gì, không nói nữa, dập máy đây.
Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng lắc đầu đi lên. Cao Cận Giang và Cổ Tuần cũng vừa vặn đi ra. Thấy Vương Quốc Hoa, Cổ Tuần đi lên cầm chặt tay Vương Quốc Hoa rồi nhỏ giọng nói:
- Huynh đệ, không nói gì hết, xem hành động sau này.
Cao Cận Giang giữ khoảng cách hơn. Hôm nay coi như hoàn toàn dựa vào Tằng Trạch Quang, trong lòng y cũng vui vẻ. Tằng Trạch Quang trước đây không thích ăn cùng cấp dưới, có thể ngồi ăn với y coi như người nhà. Bữa này mặc dù không ăn bao nhiêu nhưng đảm bảo vị trí dưới mông chắc chắn. Đối với việc Vương Quốc Hoa giúp đỡ, Cao Cận Giang cũng rất cảm kính chỉ là không thể hiện ra mặt.
Sáng hôm sau trong hội nghị ban bí thư Tằng Trạch Quang nói ra việc đề cử Cổ Tuần làm Thành phố Tân Cảng. Đối với việc này Quản Nhất Vĩ đang thu thập các phòng ban khác không tiện nói gì. Sau khi Chu Dũng bị bắt, một vài lãnh đạo phòng ban cũng bị dính vào. Quản Nhất Vĩ cần Tằng Trạch Quang ủng hộ bổ nhiệm người mới. Tằng Trạch Quang không phải kẻ tham ăn tục uống, nếu không ở vấn đề công an huyện cũng không thuận lợi như vậy. Đương nhiên Quản Nhất Vĩ cũng nghe nói việc phó bí thư mới tới nên thừa lúc tên này chưa chính thức nhận chức ăn hết thứ có thể ăn. Hai người cùng có suy nghĩ đó nên một cuộc phân chia lợi ích diễn ra rất nhanh.
Tân phó bí thư Hồng Tồn Minh bị trì hoãn thời gian nhận chức, không chỉ có mình y mà hơn mười cán bộ từ tỉnh tới thị xã Lưỡng Thủy cũng chưa ai xuống nhận chức. Nguyên nhân là do bí thư thị ủy Ôn Xương Thịnh tỏ vẻ gần đây bí thư Hứa nói về tầm quan trọng của công tác Đảng, các đồng chí mới xuống không nên gấp mà cần ở nhà khách thị ủy học tập tinh thần.
Ôn Xương Thịnh nói khiến Nghiêm Hữu Quang thấy là lạ hưng không tỏ thái độ. Lôi Minh cũng không có lý do gì phản đối, đây là công việc Đảng, bí thư thị ủy có quyền đó.
Việc truyền đến huyện Nam Sơn, Tằng Trạch Quang cười cười một tiếng, Quản Nhất Vĩ lại khó hiểu. Mặc dù phản ứng khác nhau nhưng hai người không ai nhàn cả, nhân cơ hội này bọn họ lập tức củng cố địa bàn. Bên ủy ban huyện thì Tằng Trạch Quang không quản, bên huyện ủy thì y không ngừng đi gặp người. Có lẽ Hồng Tồn Minh đến cũng là một phó bí thư không quyền lực.
Hai ngày sau Hồng Tồn Minh mới chính thức đến nhận chức, chẳng qua lần này Nghiêm Hữu Quang không đến mà chỉ do chánh văn phòng Ban tổ chức cán bộ thị ủy đưa tới.
Tại sao lại như vậy thì Tằng Trạch Quang không rõ, Quản Nhất Vĩ cũng không rõ. Quản Nhất Vĩ cũng đã hỏi thăm nhưng không có tin tức gì. Sau lễ chào mừng Tằng Trạch Quang nói với Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, đi nghe ngóng một chút.
Hỏi ai? Quá rõ ràng.
Hồng Tồn Minh vừa nhận chức đã lên văn phòng Tằng Trạch Quang. Thấy Vương Quốc Hoa y liền nói:
- Tiểu Vương, bí thư Tằng có nhà không?
Không đợi Vương Quốc Hoa đứng lên, Tằng Trạch Quang từ trong đi ra, tay còn cầm cặp.
- Đồng chí Tồn Minh tới à, xin lỗi, tôi có chút việc cần ra ngoài. Anh có gì cần cứ nói với Cao Cận Giang.
Vừa nói Tằng Trạch Quang vừa gọi Vương Quốc Hoa:
- Gọi lão Diêu, chúng ta tới xã Bàn Long.
Hồng Tồn Minh quả thật có chuyện, y vừa nhận chức nên muốn thể hiện.
- Bí thư Tằng, có thể cho tôi vài phút không?
Tằng Trạch Quang nhìn đồng hồ nói:
- Đã là 9h30 rồi, sáng nay tôi đã nói xuống xã Bàn Long kiểm tra, nếu không phải anh hôm nay tới thì tôi đi từ sáng sớm rồi. Xin lỗi.
Tằng Trạch Quang ra ngoài, Hồng Tồn Minh không dám ngăn cản. Hồng Tồn Minh lại sang bên Quản Nhất Vĩ không ngờ tên này lại xuống cơ sở. Hồng Tồn Minh đầu đầy nhiệt tình muốn triển khai công việc không thể làm gì khác là về phòng gọi Cao Cận Giang hỏi chuyện của huyện ủy. Cao Cận Giang rất khách khí nhưng đều nói mấy điểm bề ngoài, không có dinh dưỡng. Hồng Tồn Minh không ngu, rất nhanh ý thức được mình không được hoan nghênh ở huyện Nam Sơn.
Tằng Trạch Quang dẫn Vương Quốc Hoa xuống xã đâu có kiểm tra gì. Bí thư đảng ủy xã tìm hai khẩu súng săn lên núi bắn thỏ, đoàn người đi vòng vo tới chiều bắn được ba con thỏ chẳng qua không con nào do hai vị bí thư bắn cả.
Nghiêm Giai Ngọc căn bản không cần Vương Quốc Hoa gọi. Bây giờ là cuối tuần, hắn vừa đưa Tằng Trạch Quang về đến khách sạn thì Nghiêm Giai Ngọc đã gọi tới.
- Tối tới đón, bây giờ không tiện.
Với thân phận của Vương Quốc Hoa bây giờ đúng là không ít người nhìn chằm chằm. Ở quận Lưỡng Thủy thì Nghiêm Giai Ngọc còn có thể làm bậy, về huyện Nam Sơn thì phải tránh tai mắt.
Vương Quốc Hoa không quá nhiệt tình ồ một tiếng làm Nghiêm Giai Ngọc có chút giật mình:
- Sao? Mất hứng à?
Vương Quốc Hoa nói:
- Không có, hơi mệt, gặp rồi nói.
Về phòng trọ tắm rửa nằm trên giường đọc sách một chút. Trời vừa tối máy nhắn tin trên đầu giường vang lên, hắn cầm thấy là tin nhắn. Vương Quốc Hoa đeo túi đi ra.
Đi đến đầu hẻm đã thấy xe Lexus đỗ đó. Nghiêm Giai Ngọc lái xe chạy tới nhà cũ của mình. Vương Quốc Hoa mệt mỏi nhắm mắt không nói gì điều này làm Nghiêm Giai Ngọc khá buồn bực. Hắn không có hứng, trạng thái này không được.
Đến nơi Nghiêm Giai Ngọc không vội vàng xuống xe mà mở cửa cho Vương Quốc Hoa trước.
- Lên giường nằm đi, người ta đi tắm.
Tắm xong đổi chiếc váy ngủ mới mua, Nghiêm Giai Ngọc hài lòng nhìn mình trong gương, chính xác là ngực to mông nở, gợi cảm mười phần.
Nghiêm Giai Ngọc chuẩn bị chu đáo nhưng vô ích, Vương Quốc Hoa đang ngồi trên giường hút thuốc, ngửa mặt nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì. Nghiêm Giai Ngọc đẩy đẩy hắn:
- Tiểu quỷ, nghĩ gì thế?
Vương Quốc Hoa nhìn cô sau đó rời mắt tiếp tục nhìn lên trần:
- Có chút việc không nghĩ ra, đừng làm ồn.