Mới nghĩ như thế, lập tức Nhược Tư Vi đã chặt đứt khả năng này, sư đệ tuyệt đối không phải là người như thế.
Thấy Nhược Tư Vi cũng không liên lạc được, Ngô Thần lấy ở bên hông ra một tấm phù triện, truyền âm phù, cho dù cách xa vạn dăm, cũng có thể chớp mắt là đến, hơn nữa đối phương tuyệt đối có thể nhận được, tuy nói vật quan trọng dùng vào việc nhỏ, nhưng bây giờ cũng không quan tâm được nhiều thư thế.
Thuận theo tấm phù triện bốc cháy, giọng nói lạnh lùng của Ngô Thần vang lên.
“Thời gian một phút, nếu như trong vòng một phút Lâm Vũ không thể trở về đến đây thì hắn sẽ chọc ra họa lớn.”
Tuy nói Đại Chu là nước của người phàm, nhưng cũng có võ giả, có nho tu, còn có long khí trấn áp, nếu như Lâm Vũ không thể chứng minh bản thân trong sạch, chuyện này tương đương với khiêu khích.
Giữa các tu sĩ nhìn có vẻ gió êm sóng lặng, người nào cũng muốn trở thành tông môn đứng đầu, chuyện này rất có thể sẽ trở thành dây dẫn nổ.
Hơn nữa Đại Chu cũng không yếu, căn bản không sợ Tử Tiêu Kiếm Tông.
Nhược Tư Vi ngây ngẩn cả người.
Họa lớn?
Không có nghiêm trọng như vậy chứ.
Loading...
Sư tôn là cường giả Sinh Tử Cảnh, cho dù là tiểu sư đệ ra tay, nhưng Trương quản gia không phải chưa chết sao.
Một góc nào đó của Hoàng Thành, Lâm Vũ đang nhanh chóng dùng tài hoa đọc tất cả các bài thơ, nên không để ý lệnh bài ở bên hông vẫn luôn sáng lên, nhưng khi đọc xong một bài thơ, sắc mặt của Lâm Vũ càng khó coi hơn.
Lâm Vũ phát hiện phàm là những bài thơ ai cũng thích, người Trung Quốc nghe nhiều nên đã nhanh chân thuộc được mấy câu thơ trước, cũng giống như Hoành Cừ Tứ Cú, Tiêu dao du, Tỳ bà hành, cũng không nhạn được tài hoa, tuy nói cũng có một chút không sai, nhưng so sánh với những bài thơ kia thì kém rất nhiều.
Thơ ca, càng được nhiều người công nhận, tài hoa hồi báo cho tác giả càng phong phú, lúc này, Lâm Vũ chỉ hận tại sao mình không lĩnh ngộ tài hoa sớm một chút, vì sao ngay từ đầu đã đọc những bài thơ mà mình quen thuộc.
Lâm Vũ bực bội ném sách sang một bên, đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh vội vàng của Ngô Thần.
“Mau trở về.”
Truyền âm phù?
Lâm Vũ liếc mắt nhìn vết thương trên vai, cảm nhận được trong cơ thể có chút tài hoa, sau khi uống hai viên thuốc, thì nhanh chóng chạy về hướng Yến Vương Phủ.
Không đến một phút Lâm Vũ đã trở lại Yến Vương Phủ, nhìn thấy Lâm Vũ trở về, Nhược Tư Vi vội vàng đi lên phía trước.
“Sư đệ, đệ đi đâu vậy, đi thôi, chúng ta đi tìm Cố Hi, nàng dám vu oan cho đệ, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho đệ.”
Ngô Thần liếc mắt nhìn Lâm Vũ, thấy hắn ta thay bộ quần áo khác, thì bắt đầu trầm xuống.
“Lâm sư đệ, đệ có cần phải nghỉ ngơi một chút không.”
Cùng là sức chiến đấu võ giả ngũ phẩm, linh lực trong cơ thể tuyệt đối sẽ có chỗ tiêu hao, thậm chí còn có khả năng bị thương, tuy nói không thích gia hỏa này, nhưng dù sao liên quan đến thể diện của tông môn, nên che giấu vẫn là phải che giấu.
Lâm Vũ từ chối ý tốt, “Không cần, hai người nói cho đệ nghe một chút xem có chuyện gì xảy ra.”
Trương sư đệ nghe vậy, vừa đi về phía đình các đồng thời vừa nói ra hoài nghi của Cố Hi, theo lời nói, Lâm Vũ cũng biết vì sao mình lại bị hoài nghi như vậy, có điều đối với điểm ấy, hắn cũng không quan tâm chút nào, dù sao cũng không có chứng cứ.
Rất nhanh, mấy người đã đi đến đình các, giờ phút này trong đình các, Giang Triệt và Cố Hi nói chuyện rất vui vẻ, đến ngay cả đệ tử đứng bên cạnh cũng bật cười, rõ ràng là bị chọc cười.
Thấy cảnh này, đột nhiên tay Nhược Tư Vi đang kéo sư đệ nắm chặt lại.
Mà bên phía đình các, Giang Triệt thấy sư đệ trở về, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, “Bọn họ trở về rồi, công chúa điện hạ có thể đi hỏi sư đệ của ta một chút.”
Cố Hi không ngờ được tốc độ trở mặt của Giang Triệt lại nhanh như thế, mới vừa rồi còn chọc cho nàng vui vẻ cười.
“Sư huynh, nghe nói công chúa điện hạ đến tìm đệ.” Lâm Vũ hành lễ nói.
“Lâm công tử, không biết quần áo buổi sáng ngài mặc đang ở đâu?” Cố Hi nói thẳng.
Lâm Vũ ra vẻ nghi hoặc, “Hôm nay thời điểm đi ra ngoài bị người khác hất cho chậu nước bẩn nên đã đổi rồi, nếu như công chúa cần, có thể theo ta đi một chuyến đến nhà Ngô sư huynh.”
Cố Hi cười cười, “Chuyện này thì không cần, ta muốn xem vai của công tử một chút, sáng nay thời điểm Trương quản gia bị tập kích, đã đâm bị thương kẻ địch, không biết có được không?”
“Không có gì không thể, có điều công chúa là một nữ tử, chuyện này chỉ sợ…”
“Không sai, ta cũng là người luyện võ.”
Thấy Cố Hi nói như thế này, Lâm Vũ lộ ra bả vai, làm da trắng nõn không có bất kỳ vết thương gì, Cố Hi đi lên phía trước vỗ vỗ một cái, mắt nhìn áo trong, liếc nhìn về phía Giang Triệt, lập tức lui ra phía sau một bước, hai tay ôm quyền nói.