Cố Thừa Húc sững sờ, vài ngày trước tiểu tử ở Vạn Hoa Lâu kia là Lâm Vũ?
Đối với một tu sĩ Linh Hải Cảnh, Cố Thừa Húc không quan tâm chút nào, nhất là còn lâm vào phong ba đạo văn, cho nên cũng không điều tra, nhưng làm sao Cố Thừa Húc có thể ngờ được, người kia lại là Lâm Vũ.
Có điều nói đến Trương quản gia, ông ấy cũng đã đi ra ngoài một canh giờ rồi, cho dù phố Nam rất xa, thì ông ấy cũng nên trở về rồi chứ.
Lẽ nào đúng như Lục muội nói, xảy ra chuyện rồi?
“Vương gia, Trương quản sự về rồi, có điều hình như ông ấy bị thương.” Lúc này, một gã sai vặt vội vã đi đến bẩm báo.
Cố Hi chậm rãi ung dung uống trà, một bộ dáng đã sớm biết, Yến Vương có chút tức giận, Trương quản gia tốt xấu gì cũng đã ở bên cạnh Cố Thừa Húc hơn mười năm, cho dù là đại thần bình thường cũng phải kính nể Trương quản gia ba phần, nghĩ đến lời nói của lục muội, Cố Thừa Húc lập tức hỏi.
“Nếu như bị thương không nặng, để Trương quản sự đến đây, ta muốn xem xem, là ai dám hành hung giữa đường như vậy.”
Gã sai vặt lui xuống, rất nhanh, Trương quản sự được đỡ đến đình các, cánh tay, bên hông, có mấy vết thương, nhưng bị thương không nghiêm trọng lắm, từ đó có thể thấy được đây là tránh đi bộ phận quan trọng.
“Nói rõ tình huống một chút.”
Trương quản gia cúi đầu hành lễ, “Nô tài đi xe đến cửa hàng bán sách, trong thư trai hoàn toàn đúng là có những quyển sách mà Giang công tử đã nói, đại khái khoảng gần trăm bản, hơn nữa tất cả ba bộ, theo lời nói của chưởng quỹ cửa hàng, những quyển sách kia là do bạch y hiệp khách tay cầm bội kiếm, hông treo một bầu rượu đưa đến, về sau không có nữa, Giang công tử mua một bộ, vẫn còn lại hai bộ, nô tài đã mua hết rồi.”
Loading...
“Lúc đầu mọi chuyện còn rất tốt, nhưng vấn đề là ở chỗ khi nô tài đến phố Nam, có một kẻ che mặt mặc áo đen phá cửa sổ xông vào xe ngựa, muốn cướp những quyển sách này đi.”
Khi nói đến đây, rõ ràng Trương quản gia còn có chút chưa tỉnh hồn, “Tuy nô tài là võ giả ngũ phẩm, nhưng kiếm pháp của đối phương lăng lệ, còn sử dụng thủ đoạn của tu sĩ, dưới tình huống không địch lại được, vẫn là để cho hắn ta cướp mất một bộ, mà trong lúc chiến đấu nô tài cũng bị kiếm của kẻ địch làm bị thương.”
“Vương gia, là lão nô thất trách, xin vương gia trách phạt.”
Chuyện Trương quản sư mua sách không có ai biết, với lại trong mắt của người ngoài cũng chỉ là mấy quyển sách bình thường, người biết nội tình không nhiều.
Gần trăm bản, nếu như không phải nhẫn đựng vật thì làm sao có thể lấy đi, mà ngoại trừ Lâm Vũ ra, những đệ tử khác vẫn luôn nằm trong tầm mắt của bọn họ.
Ngoại trừ Lâm Vũ, Cố Thừa Húc thật sự chưa nghĩ được ra ai.
Ầm một tiếng, Cố Thừa Húc hung hăng đập lên bàn đá, sát ý bừng bừng, nói.
“Thật to gan, cho dù là hắn ta là đệ tử của Tử Tiêu Kiếm Tông thì làm sao, hành hung giữa đường, theo luật pháp Đại Chu sẽ bị dùng cực hình tại chỗ.”
“Tam ca, đừng kích động, không phải chúng ta còn có một bộ thơ cổ sao, nhiệm vụ quan trọng của huynh là thu được sợi tài hoa đầu tiên ở trong đó, bây giờ tức giận, được không bù mất.”
“Muội đến chỗ Giang công tử, tìm hắn ta chất vấn, như thế cũng tranh thủ được một chút thời gian cho huynh.”
Cố Thừa Húc hoàn hồn, hiểu rõ lời của Lục muội rất đúng, lập tức rời đi dưới sự dẫn đầu của Trương quản sự.
Đợi đến khi tam ca rời đi, Cố Hi chỉnh sửa lại tà váy dài, đi về hướng đám người Giang Triệt.
Mà bên phía Giang Triệt, tuy nói phong cảnh của Yến Vương Phủ không tệ, nhưng đi mãi cũng có chút mệt mỏi, hắn tìm một cái đình ngồi xuống, nhìn thấy mấy người Cố Hi đi đến, nhao nhao chêu chọc nhìn về phía Giang Triệt.
“Giang sư huynh, hình như công chúa điện hạ có việc tìm huynh.”
“Bỏ cái chữ giống kia đi, vừa rồi lúc ăn cơm hình như công chúa đã cảm thấy có hứng thú với sư huynh, liên tưởng đến lời mời của Yến Vương điện hạ, hì hì ~”
Nhìn Cố Hi đi đến, Nhược Tư Vi lau khô đôi mắt đỏ của mình, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, bước lên phía trước nói.
“Công chúa điện hạ, người đến đây làm gì?”
Cho dù hiện tại sư huynh có chán ghét Nhược Tư Vi, nhưng người sư huynh thích là đại sư tỷ, hơn nữa hai người đều yêu thương nhau, cô tuyệt đối phải bảo vệ nhị sư huynh, tuyệt đối không để cho kẻ thứ ba có cơ hội chen chân vào.
Cố Hi cười lạnh, “Đây là nhà của tam ca tam, ta đi chỗ nào mắc mớ gì đến ngươi, có tin ta lệnh cho người đuổi ngươi ra khỏi đây không.”
Vốn dĩ tâm tình của Nhược Tư Vi đã không tốt, bị mắng như thế, lập tức cũng lên tính tình.
“Ta đến đây là nể mặt ngươi…”
“Nhược Tư Vi, ta dạy muội như thế nào, lời hay một câu màu đông ấm, câu nói xấu đả thương người tháng sáu lạnh, vạn sự dĩ hòa vi quý, không nói được câu nào nữa thì im miệng đi.”
Giang Triệt lạnh lùng lên tiếng, bọn họ là khách, từ lúc nào mà khách còn dám uy hiếp gia chủ.