"Coi như ngươi tặng quà gặp mặt cho ngươi."
Lý Thanh Chiếu??
Ánh mắt mọi người nhao nhao chuyển hướng nhìn về phía Lâm Vũ, đây không phải tên của tên sai vặt trong Vạn Hoa Lâu vừa nói lúc trước sao, nghĩ đến bài thơ của Lâm Vũ.
Ánh mắt lại đồng loạt rơi xuống mấy quyển sách này.
Cũng không biết bài thơ kia có ở trên từ tập này không, nếu ở chỗ, Lâm Vũ sẽ mất hết mặt mũi, tông môn cũng sẽ hổ thẹn.
Tuy hắn chỉ nói một câu, những thứ khác đều do tên sai vặt kia giảng giải, nhưng chỉ cần xem phong cách diễn từ là có thể phán đoán.
Làm sao có thể, tên kia không phải là bị ta giết rồi sao?
Tại sao thơ ca Trung Quốc vẫn còn xuất hiện?
Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào bộ sách ở trên mặt bàn, trong lòng cuộn trào sóng lật trời lật biển.
Cố Hi cầm lấy quyển thơ ca Lý Thanh Chiếu toàn tập, ánh mắt liếc nhìn Lâm Vũ, thấy thần sắc của hắn vẫn như thường, cũng yên lòng ở ra, từng bài thơ xuất hiện trong đầu, ánh mắt cũng bắt đầu từ hoài nghi biến thành sợ hãi thán phục.
Loading...
Trong đại sảnh lâm vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi, mỗi người đều căng thẳng nhìn Cố Hi, thậm chí là đưa cổ muốn nhìn thử một chút xem rốt cuộc bên trong viết cái gì, Lâm Vũ tay đặt dưới gầm bàn cũng nắm chặt thành nắm đấm, hắn không hề phát giác ra được, bản thân đã chảy ra một tầng mồ hôi.
“Lục muội, rốt cuộc trong cuốn sách này viết cái gì, mà nhìn lại nhập thần như thế?” Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cuối cùng Cố Thừa Húc cũng không kìm được lên tiếng, nói.
“Sống đáng người hào kiệt, chết làm ma anh hùng.”
“Nhớ Hạng Vũ thà chết, không chịu về Giang Đông.”
Cố Hi sững sờ đọc thành tiếng, bị câu thơ phóng khoáng này làm cho chấn kinh, không kìm được điều động tài hoa trong cơ thể.
Mà nàng vừa đọc xong bài thơ này, một sợi tài hoa ở giữa đất trời xuyên vào trong cơ thể, cả người thoải mái, dường như có thứ gì đó phá vỡ ra ngoài.
“Lục muội, muội đột phá đến Cử Nhân rồi?” Cố Thừa Húc chấn kinh lên tiếng.
Tam ca, trong nháy mắt khiến cho Cố Hi hoàn hồn, cảm nhận được biến hóa trong cơ thể.
Đúng thật, thế mà nàng lại đột phá đến cử nhân rồi.
Hưng phấn, kích động, các loại cảm xúc lan tràn trong đáy lòng, Cử Nhân, nàng là một nữ tử, còn chưa đến hai mươi tuổi đã đạt được rồi.
Trải qua kích động, nàng vội vàng khép sách lại, đẩy trả lại cho Giang Triệt.
“Giang công tử, cái này quá quý giá.”
Bình thường đọc thơ cũng sẽ không khiến cho tài hoa nhập thể, đây cũng chính là bài thơ kia ngoại trừ nàng, trong thế gian những người khác từng đọc cũng chỉ lác đác mấy người, càng không có nho sinh nào dùng tài hoa thúc động.
Không nói khoa trương chút nào, vừa rồi bài thơ kia đã thuộc về Cố Hi.
Giang Triệt lắc đầu, “Đồ đã đưa ra ngoài sao lại có đạo lý lấy lại, hơn nữa, bài thơ này ở cửa hàng Văn Hoa phố nam có bán, không được coi là trân quý bao nhiêu.”
Có bán?
Cố Hi chấn kinh, “Làm sao có thể?”
Dường như là phát giác được phản ứng của mình hơi quá, Cố Hi thu liễm một chút, sau khi xin lỗi, thì giải thích, “Văn nhân trong quá trình làm thơ tài hoa trong cơ thể sẽ thuận theo bút viết tự động thôi diễn, câu thơ sẽ phản hồi lại bản thân, mà vừa rồi bài thơ kia ta đã có được sợi tài hoa đầu tiên.”
Đám người sững sờ, bọn họ còn chưa phản ứng được, Cố Thừa Húc lập tức kinh hô, nói: “Ý của muội là, Lý Thanh Chiếu này cũng không phải tu sĩ nho đạo, thơ của Lý Thanh Thiếu là dùng tài hoa của mình đọc ra…”
Cô Ho mạnh mẽ gật đầu, “Không sai, vừa rồi bài thơ kia coi như là của muội rồi.”
Thấy lục muội thừa nhận, lập tức ánh mắt Cố Thừa Húc nhìn về phía cuốn sách kia bắt đầu nóng bóng, quyển sách dày như thế, đủ để tích tụ ra một Đại Học Sĩ.
???
Ngô Thần có chút mơ hồ, “Không phải, làm sao có thể là của ngươi được?”
Không chỉ là hắn, các đệ tử của Tử Tiêu Kiếm Tông cũng không hiểu, rõ ràng tác giả là Lý Thanh Chiếu, vì sao Cố Hi đọc ra thì lại thành thơ của nàng rồi?
“Viết thay.”
Tử Tiêu Kiếm Tông không biết chỗ đặc biệt của nho đạo, Cố Hi giải thích nói.
“Bị phạt chép sách, sau đó mời người viết thay cho ngươi, những chuyện này các ngươi đã từng làm chưa?”
Đám người Ngô Thần hai mặt nhìn nhau, Nhược Tư Vi cũng cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn Hướng sư huynh.
Nói vớ vẩn, chuyện này làm sao có thể chưa từng làm.
Giang Triệt ra vẻ giật mình, “Ý của cô là, văn nhân cũng có thể viết thay, chính là để cho người có tài văn chương nổi bật, vào lúc làm thơ không truyền tài hoa vào trong đó, sau đó giao cho người cần thiết, khi người đó dùng tài hoa đọc lên bài thơ kia, thì bài thơ được Văn Thánh thừa nhận, tác giả sẽ trở thành người đọc thơ?”
“Không sai, chính là ý này.”
Cố Hi không ngờ được Giang Triệt cũng hiểu nho đạo, nàng chỉ nói mấy câu mà người này đã hiểu rõ ràng vế đằng sau.