Giang Triệt giãy giụa, lấy lại bình tĩnh rồi nhìn Ngô Thần đang uất ức, thực sự không nhịn được, hắn lại cười nói: "Cũng không phải lỗi của ta, ta nói sự thật thôi mà, là ngươi kéo ta đến Vạn Hoa Lâu."
"Lúc bá mẫu đánh ngươi, ta đã nói rất nhiều lời hay ý đẹp đó."
"Ngươi có chắc là lời hay ý đẹp không?"
Nhìn Ngô Thần chuẩn bị lao tới bóp chết mình, Giang Triệt không hiểu sao lại thấy chột dạ, hắn thừa nhận mình có ý định châm ngòi nhưng không ngờ bá mẫu lại ghét Vạn Hoa Lâu đến vậy, ra tay không lưu tình chút nào.
Chỉ đêm qua thôi, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, nghe mà đau lòng, thấy mà rơi lệ.
"Thiếu gia, Giang công tủ, bên ngoài có người cầu kiến." Lúc này, thị nữ đột nhiên đi vào sân rồi cung kính nói.
"Ai?"
Thấy có người đến thăm, hai người lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Thị nữ cúi đầu tiếp tục nói: "Hắn nói hắn tên là Lâm Vũ, hình như là sư đệ của Giang công tử ạ."
Lâm Vũ?
Loading...
Ánh mắt Ngô Thần chuyển sang Giang Triệt, lần vu oan đó, ngoài việc trưởng lão Tông môn dùng Thiên Cơ Kính để nhìn thấy sự thật, còn tìm được những người liên quan, mà chuyện bọn họ không nghi ngờ mình đã trúng ảo cảnh,\ hình như có liên quan đến Lâm Vũ.
Tất nhiên là không có bằng chứng, cho dù có thì có lẽ cũng bị Thanh Nguyệt trưởng lão ngăn cản.
"Gặp hay không."
Giang Triệt nhấp một ngụm trà, có vẻ như không quan tâm đến tiểu sư đệ này.
"Bá mẫu hẳn đã mời hắn vào phủ rồi, ta vẫn nên giữ thể diện của bá mẫu."
Nhìn vết nứt trên tách trà, Ngô Thần cười nhẹ, tượng đất cũng có ba phần tức giận, huống chi là Giang Triệt nhưng với sự tôn trọng của tên này đối với Thanh Nguyệt trưởng lão, e rằng dù có hận cũng chỉ nhẹ tay nhẹ chân mà thôi.
Hai người đến tiền viện, hờ hững liếc mắt nhìn hai người đang ngồi trên ghế trò chuyện vui vẻ, sau đó thu hồi tầm mắt lại.
"Mẫu thân (bá mẫu)."
Ngô phu nhân thấy hai đứa nhỏ xuất hiện, sau khi khinh bỉ nhìn đứa con trai của mình thì hiền từ nhìn về phía Giang Triệt.
"Tiểu Triệt, bọn trẻ các con nói chuyện đi, bá mẫu hẹn Tần phu nhân rồi."
Tần gia và Ngô gia là thế giao, Ngô gia không thích triều đình nên không có nhiều con cháu vào triều nhưng Tần gia thì khác, Tần gia là thư hương môn đệ, tu thân trị quốc là lý tưởng của bọn họ, mà đương kim gia chủ Tần Tiếu càng ngồi lên vị trí hữu thừa tướng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nhà.
Theo sự rời đi của bá mẫu, bầu không khí trong đại sảnh lập tức lạnh xuống, Giang Triệt tìm đại một chỗ ngồi xuống, trò chuyện đông tây với Ngô Thần mà vẫn không nhìn Lâm Vũ.
Mấy tháng không gặp, Lâm Vũ không ngờ sư huynh lại đối xử với mình lạnh nhạt như vậy nhưng lại không để bụng, một năm ở Bạch Vân Phong, hắn ta đã sớm nắm rõ tính cách của sư huynh rồi.
Kẻ ba phải.
Mặc dù không hề nương tay với Yêu tộc nhưng đối với đệ tử Nhân tộc, đối với đồng môn có thể nói là có cầu tất ứng, rất nhiều đệ tử phạm lỗi thậm chí còn để sư huynh cầu xin thay cho bọn họ.
Mặc dù hắn ta thực sự có hơi sai nhưng sư huynh nhất định sẽ tha thứ cho hắn ta thôi.
"Sư huynh, lâu rồi không gặp."
"Suốt thời gian qua, ta vẫn luôn ở ngoài làm nhiệm vụ, về chuyện hai tháng trước, ta thực sự rất xin lỗi, nếu không phải bọn ta trúng độc của Mạn Đà La thì sao huynh có thể chịu oan ức lớn như vậy."
Nói xong, Lâm Vũ còn lấy ra một miếng ngọc bội từ trong nhẫn chứa đồ rồi tiến lên đặt trước bàn của sư huynh.
"Miếng ngọc bội này là đệ tình cờ có được khi luyện tập, bên trong có chứa một trận pháp, có thể chặn được một đòn toàn lực của Đạo Cung đỉnh phong, không chỉ vậy, đeo miếng ngọc bội này còn có thể tăng tốc độ tu luyện."
Chậc chậc chậc, Linh Hải cảnh mà có thể có được bảo vật chống đỡ được sự tấn công của tu sĩ Đạo Cung đỉnh phong, quả nhiên là người được Thiên Đạo chiếu cố.
Giang Triệt cười cười, nhận lấy miếng ngọc bội chơi một lúc rồi tiện tay ném cho Ngô Thần.
"Tu luyện chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần không ai chọc vào ta, sau này ta dứt khoát không tu luyện nữa, mặc dù đây là đồ sư đệ tặng nhưng tặng cho ta thì có hơi lãng phí rồi, sư đệ không ngại ta tặng cho người khác chứ?"
Tu luyện chính là mục tiêu theo đuổi cả đời của Giang Triệt, từ sau khi bái nhập Tử Tiêu Kiếm tông, hắn ta vẫn luôn nghe nói về sự kiên trì của Giang Triệt trong tu luyện, vốn tưởng lời nói ở chấp pháp đường là lời tức giận của sư huynh nhưng bây giờ có vẻ không phải như vậy.
Trong lòng Lâm Vũ nghi ngờ.
Còn chưa kịp hỏi ra vấn đề trong lòng thì Nhược Tư Vi đã kéo kéo tay áo hắn ta, ra hiệu đừng nói nữa.
Giang Triệt dường như không để ý đến hành động nhỏ này, cười nói.
"Tu luyện khổ quá đi mất, không bằng phàm nhân sống thoải mái, hôm qua ta cũng đến Vạn Hoa Lâu, sư đệ có biết tên tiểu tư nói Lý Thanh Chiếu là người nào không?"