“Tôn chủ, có cần nô tỳ đi dạy cho người này một bài học không?”
Nghĩ đến lời Giang Triệt nói, thị nữ không nhịn được mà tức giận, trong mắt nàng, tôn chủ chính là sự tồn tại tối cao, không thể xúc phạm nhưng một tu sĩ đạo cung nhỏ bé như Giang Triệt lại dám sỉ nhục tôn chủ như vậy.
Mị Tiên Nhan đi đến trước bàn ngồi xuống, môi đỏ khẽ hé, nước trà chảy xuống theo cổ họng, thân hình kiêu sa nghiêng về phía trước, đôi gò bồng đảo căng tràn khiến người ta không thể rời mắt.
“Dù sao cũng là đệ tử cưng của Tử Tiêu Kiếm tông, sao có thể đi dạy cho hắn một bài học được.”
Nụ cười yêu kiều cộng thêm giọng nói bình tĩnh, thị nữ tưởng tôn chủ định bỏ qua cho Giang Triệt nhưng lời nói tiếp theo lại khiến nàng run rẩy trong lòng.
“Giết hắn rồi quăng cho chó ăn đi.”
“Hả?”
Thị nữ kinh ngạc, nhận ra mình thất lễ nên sợ hãi gật đầu rồi lui xuống.
“Ách xì~”
Giang Triệt đang xem mỹ nhân nhảy múa thì bỗng hắt hơi một cái, bản năng khiến hắn cảnh giác.
Loading...
“Bà mẹ nó, lại là lão già nào đang nhòm ngó cái mạng của lão tử vậy?”
“Lão Giang, ngươi nói bậy bạ gì vậy, ngươi là đồ đệ của Thanh Nguyệt trưởng lão, lại không đắc tội với ai, ai lại không có mắt mà nhớ thương cái đầu của ngươi chứ?”
Thấy Giang Triệt cẩn thận như vậy, Ngô Thần đang uống rượu do mỹ nhân rót bên cạnh khinh thường nói.
“Có lẽ là không quen với mùi son phấn ở đây.”
Giang Triệt sửng sốt, lúc này mới nhớ ra đây không phải kiếp trước, kiếp trước thực lực hắn cường đại, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không thể ảnh hưởng đến hắn, tuyệt đối không thể hắt hơi, nghe nói như vậy hắn cũng thấy mùi ở Vạn Hoa Lâu có hơi nồng, không nhịn được lại hắt hơi mấy cái.
“Đi, tìm một phòng riêng đi, đúng là không chịu nổi mùi này.”
“Thôi, đại hội thi từ sắp bắt đầu rồi, ngươi cố chịu thêm chút nữa đi.”
Giang Triệt không nghe, hắn lập tức hỏi người hầu còn phòng trống nào không, rất tiếc hôm nay Vạn Hoa Lâu đã kín phòng, chỉ còn một phòng trống ở tầng sáu nhưng giá phải là một nghìn lượng bạc, Giang Triệt chỉ đành cười trừ ngồi về chỗ cũ.
Ngày thường ngoài tu luyện thì hắn chỉ chăm sóc ba tên kia, vốn dĩ không có tiền.
Thấy Giang Triệt rỗng túi, Ngô Thần cười nhạo thỏa thích.
Lâm Vũ đi vào đại sảnh đảo mắt nhìn những văn nhân mặc khách xung quanh, trong lòng hắn ta thầm cười lạnh, sao những người này có thể hơn được nền tảng văn học ngàn năm của Hoa Hạ chứ, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào gọi là Văn Thánh.
Tại một nơi hẻo lánh có một vị công tử mặt mày sáng như ngọc thấy Lâm Vũ xuất hiện thì lập tức tiến lên muốn bắt chuyện.
Nàng tên là Cố Hi, là Lục công chúa của Đại Chu, vốn là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, từ nhỏ đã đọc nhiều sách, học được tứ thư ngũ kinh, nhưng từ khi phụ hoàng ham mê cung tần mỹ nữ, theo đuổi con đường trường sinh thì địa vị của nàng tụt dốc không phanh, những huynh trưởng từng thân thiết vì tranh giành ngôi vị mà muốn gả nàng cho Bắc Tề.
Nàng không có ý định gì với ngôi vị, thật ra cũng không phản đối việc gả chồng nhưng dù sao nàng cũng là công chúa Đại Chu, vậy mà lại muốn gả nàng cho hoàng đế Bắc Tề đã già yếu.
Sao nàng có thể cam tâm nhưng phụ hoàng lại hồ đồ, thánh chỉ đã soạn xong, chỉ còn chờ hạ chiếu, nàng nhất định phải nghĩ mọi cách tự cứu mình.
Mà cách duy nhất để tự cứu mình chính là vào ngày mở cửa của thư viện Vô Nhai, được các bậc đại năng Nho đạo công nhận nhưng nàng là nữ tử, cho dù tự nhận là văn võ song toàn, thơ từ ca phú không thua kém bất kỳ ai nhưng thư viện Nho đạo chỉ cho phép nam tử vào.
Muốn tự cứu mình thì phải tìm đồng minh trong số những văn nhân này, mà Lâm Vũ vừa xuất hiện là người mà nàng ngồi đây ba canh giờ thấy có triển vọng nhất.
Trong ánh mắt hắn có sự khinh thường, có sự ngạo mạn không coi bất kỳ văn nhân nào ra gì, loại người này hoặc là tự cao tự đại, hoặc là có sự tự tin tuyệt đối.
Giang Triệt đã sớm đoán được Lâm Vũ sẽ đến Hoàng thành, thư viện Vô Nhai mở ra, cho dù trong danh sách nhiệm vụ không có hắn ta thì cơ hội để nổi danh như thế này, sao hắn ta có thể bỏ qua.
Nhưng đối phương là tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ Linh Hải cảnh, là tu sĩ thì càng hiểu được đạo lý người kiêu ngạo dễ chết, đã tự tin như vậy thì tức là thơ từ là lĩnh vực của hắn.
Cố Hi tiến lên cười nói: "Vị công tử này, mời ngài đến đây trò chuyện."
Tuy Cố Hi cải trang thành nam nhưng dáng đi vẫn mang theo sự nhẹ nhàng của nữ nhi, chỉ là trên mặt có chút râu ria, Lâm Vũ tạm thời chưa nhận ra là nữ tử, chỉ cho rằng người này tu luyện công pháp có lẽ có chút đặc biệt.
“Đó là Lâm Vũ đấy à?” Ngô Thần ở lầu hai nhận ra nam tử đi theo sau Cố Hi, hắn tò mò nhìn về phía lão Giang.
“Sao hắn lại tới Hoàng thành, lại còn làm thơ nữa?”