“Hay là phái thêm một số đệ tử chân truyền lịch luyện cùng bọn họ đi?” Một vị trưởng lão đề nghị.
Huyền Hư lắc đầu: “Những đệ tử gây chuyện không phải vì chuyện lịch luyện đâu, từ sau khi Giang Triệt bị vu khống thì không tu luyện nữa, việc làm của hắn ở Bạch Vân Phong không hề che giấu, ai cũng rõ.”
“Những đệ tử kia cho rằng chúng ta đã kiểm soát hắn, không cho phép hắn tu luyện, muốn để chuyện vu khống dần dần lắng xuống.”
“Thỏ khôn chết thì giết chó săn.”
“Bọn họ sợ có một ngày mình bị vu khống sẽ lại rơi vào kết cục giống Giang Triệt.”
Từ sau khi chuyện đó kết thúc, Giang Triệt không ra mặt đáp lại, cũng chưa từng rời khỏi Bạch Vân Phong, giống như bị giam cầm vậy.
Hơn nữa tông môn cũng không có động thái gì, hình như đã quên mất Giang Triệt là ai, ngay cả tiền bồi thường cũng không đưa tới, mà Lâm Vũ là chủ mưu vụ vu khống, mặc dù hắn ta không cố ý nhưng tông môn cũng không trừng phạt hắn mà để Thanh Nguyệt tự mình giải quyết, một số đệ tử không hiểu lầm mới là lạ.
Thương Hạc nghi ngờ.
“Có phải nghĩ nhiều rồi không thế, gây chuyện dữ dội nhất chỉ là những người đi theo Giang Triệt trước kia mà thôi.”
“Bất kể có phải nghĩ nhiều hay không, Giang Triệt nhất định phải đi lịch luyện, nếu không sau này chuyện này nhất định sẽ bị lôi ra, hơn nữa nửa năm sau chính là đại hội Võ Đạo, nếu Giang Triệt vẫn không tu luyện, thậm chí không rời khỏi Bạch Vân Phong thì các tông môn khác sẽ nhìn bằng con mắt như thế nào đây.”
Loading...
Lúc này, Tử Dương chân nhân đột nhiên mở miệng nói.
Đúng vậy, Giang Triệt chính là một miếng mồi ngon, nếu không phải Tiểu Thiền có ân cứu mạng với hắn thì hắn chưa chắc đã bái nhập Tử Tiêu Kiếm tông, nếu các tông môn khác đào góc tường...
Nghĩ đến đây, Huyền Hư trưởng lão đề nghị.
“Thư viện Vô Nhai của Đại Chu không lâu nữa sẽ mở, hay là lần này để Giang sư điệt đi một chuyến đi.”
Tuy thư viện Vô Nhai là thư viện Nho gia nhưng trong đó cũng có không ít tác phẩm kinh điển của Đạo gia, hơn nữa tu sĩ trải qua lễ rửa tội của kinh văn Nho gia cũng có thể ngộ ra bản thân.
Nếu có thể mang hào mang rực rỡ bên trong thì cũng có thể khiến cho tất cả đệ tử biết tông môn không nhắm vào Giang Triệt.
Tử Dương chân nhân trầm tư một lát, sau đó gật đầu.
“Thanh Nguyệt, chuyện này làm phiền ngươi nói với Giang sư điệt đi.”
Mặc dù những chuyện thảo luận đều là về đồ đệ của nàng nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không nói lời nào, nhưng mọi người cũng biết tính tình của nàng là lạnh lùng không giỏi ăn nói, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Có điều truyền lời thì cũng có thể chứ.
Hai tháng nay, Thanh Nguyệt có thể khẳng định đạo tâm của đồ đệ đã bị tổn thương, mà đạo tâm là chuyện người khác không giúp được, chỉ có thể dựa vào chính mình ngộ ra, trong thư viện Vô Nhai có dấu vết của Đại Nho, nếu có thể có được một thiên kinh văn Nho gia, nói không chừng có thể khiến hắn ngộ ra đạo tâm lại.
Nghĩ đến khoảng thời gian này đồ đệ đối xử với các nàng như thế nào, sau khi nhẹ nhàng gật đầu nàng lập tức rời khỏi đại điện.
Phía sau Bạch Vân Phong, Giang Triệt khoan thai nhàn nhã nằm trên ghế xích đu, dòng suối chảy từ đỉnh núi theo khe rãnh chảy vào ruộng, nuôi dưỡng lúa nước.
“Thiếu vô thích tục vận, Tính bản ái khâu sơn. Ngộ lạc trần võng trung, Nhất khứ tam thập niên mà.”
(Dịch thơ: Trẻ không hùa thế đua đòi, Tánh yêu phong cảnh núi đồi ngao du. Từ sa lưới bụi mịt mù, Một đi ba chục năm dư nhuốm trần. (Nguyễn Quê))
Nhớ lại kiếp trước đủ điều rồi so sánh với hiện tại, cuộc sống như thế này có vẻ mới là điều mình mong muốn.
“Sư huynh, ta mang đồ ăn đến rồi.”
Bỗng nhiên, giọng nói của Nhược Tư Vi truyền đến khiến tâm trạng đang vui vẻ của Giang Triệt có chút khó chịu.
“Đừng đến nữa, đồ ngươi làm đến chó còn không dám ăn, ta còn muốn sống lắm.”
Hai tháng nay, Nhược Tư Vi như bị bệnh, ngày nào cũng chạy đến đây, để tránh mặt nàng, hắn đã chuyển ra khỏi căn nhà cũ, dựng một căn nhà đơn sơ bên cạnh suối nhưng vẫn không trốn được.
Sắc mặt Nhược Tư Vi đanh lại rồi lại giãn ra ngay.
Mặc dù lúc đầu nghe những lời này nàng rất tức giận, thậm chí không muốn đến nữa nhưng nghĩ đến sư tôn nói đạo tâm của sư huynh rất có thể bị tổn thương rồi nàng cũng chỉ coi là sư huynh nói bậy bạ, đến giờ đã quen với lời lẽ cay nghiệt của sư huynh.
Dù sao sư huynh cũng vì nàng nên đạo tâm mới bị tổn thương.
“Huynh muốn sống, huynh muốn sống nhưng không ăn một bữa thì đói chết mất, vẫn nên nhét đầy bao tử đã.”
Nhược Tư Vi vừa nói vừa lấy gà nướng và cơm hấp trong giỏ ra.
“Sư huynh, sau hai tháng, ta đã có thể nấu cơm chín rồi, còn gà nướng này đã ngon hơn nhiều so với lúc đầu rồi, huynh nếm thử xem.”
Những món ăn này đều do nàng tự tay làm, trước đây nàng chưa từng nấu ăn nên lúc đầu, cơm bị cháy có mùi khét lẹt, gà nướng cũng vậy, nhìn thì có vẻ chín rồi, thậm chí còn cháy đen nhưng bên trong vẫn còn chảy máu.