Đêm hôm đó, ở trường học nhìn thấy Tần Lãng mang theo Tô Thi Hàm rời đi. Còn nghe bạn cùng phòng của Tô Thi Hàm nói hai người đã ở cùng nhau, trong lòng Trịnh Phi vũ cực kỳ khó chịu. Hắn vừa muốn xác nhận lại chuyện này, vừa muốn biết được Tần Lãng rốt cuộc là tên nào.
Thế là những ngày tiếp theo, hắn đều ở bên trong trường Đại học nghe ngóng khắp nơi. Cuối cùng, tối hôm qua hắn nhận được tin tức, biết được Tần Lãng đang ở chỗ này.
- Người bắt gặp Tần Lãng nói với hắn, hiện tại ban công nhà của Tần Lãng có treo quần áo phụ nữ. Trịnh Vũ Phi nghe được tin này, lập tức đập vỡ cái gạt tàn thuốc ở trong tay.
Tần Lãng đúng là đang ở cùng với nữ thần!
Trịnh Phi Vũ đêm đó ngủ không ngon, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ là mình thua ở chỗ nào. Tần Lãng ngoại trừ dáng dấp không tệ, còn có một chiếc Rolls-Royce. Rốt cuộc còn có chỗ nào không tầm thường?
Hắn nuốt không trôi cục tức này, nhất định muốn tự mình tìm hiểu rõ ràng.
Nhìn thấy Tần Lãng đi ra ngoài, hắn lập tức bước xuống xe gọi một cuộc điện thoại, sau đó đi theo phía sau.
Tần Lãng có kỹ năng chiến đấu, lập tức phát giác sau lưng có người theo đuôi. Lúc này vẻ mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc. Ban đầu muốn đi qua bên kia đường lớn, có một cái chợ bán thức ăn ở đó. Nhưng mà suy nghĩ một chút, thế là hắn quẹo vào con đường nhỏ bên cạnh đang có công trình thi công.
- Đây là một con đường mới xây, hai bên vẫn còn những khu vực đang thi công. Ở cuối con đường thì đang bị che lại, có thể nói đây là một ngõ cụt. Lúc bình thường sẽ không có ai hoặc xe cộ đi vào.
Trịnh Phi Vũ nhìn thấy Tần Lãng tiến vào chỗ này, lập tức cười lạnh nói: “A! Tự tìm đường chết.”
Loading...
Tần Lãng càng đi vào sâu bên trong, hai bên càng trở nên yên tĩnh. Chỉ có tiếng cần cẩu trên công trường vẫn phát ra âm thanh đều đặn.
Người đi theo phía sau Tần Lãng đến nơi này, đương nhiên cũng trở thành mục tiêu rõ ràng.
Cảm thấy người đi phía sau chỉ cách mình còn 5 – 6 mét, Tần Lãng quay đầu lại lập tức đối mặt cùng Trịnh Phi Vũ.
Chỉ nhìn bằng một mắt, Tần Lãng lập tức nhớ lại người này là ai. Tên này chính là người theo đuổi Tô Thi Hàm, chính là vị học trưởng Trịnh Phi Vũ.
Đi theo sau lưng Trịnh Phi Vũ, còn có bốn năm người nam sinh cao to. Một đám người nhìn Tần Lãng với khí thế có chút hung hăng phách lối. Còn có người nhiệt tình giơ lên nắm đấm bóp lại, âm thanh lách cách vang dội.
Tần Lãng một mình đối mặt với bọn hắn, không hề có chút yếu thế. Ánh mắt của hắn sắc bén thậm chí còn làm cho Trịnh Phi Vũ ở phía đội diện cảm thấy có chút lo lắng.
Bọn hắn nhiều người như vậy tới chặn đường, thế mà cái tên Tần Lãng này không có chút nào lo sợ sao?
Trịnh Phi Vũ gặp Tần Lãng nãy giờ không nói gì, quanh thân dường như còn tản mát ra một loại khí tức mạnh mẽ. Trong lòng hắn cảm thấy càng lúc càng không thoải mái, hắn chủ động mở miệng hỏi: “Mày và Tô Thi Hàm có quan hệ như thế nào?”
Tần Lãng còn đang suy nghĩ là ai theo dõi hắn. Lúc này nhìn thấy Trịnh Phi Vũ, hắn cảm thấy không còn hứng thú.
Chỉ là một tên bám đuôi mà thôi, Tô Thì Hàm đã nói không thích thì hắn cũng không để Trịnh Phi Vũ vào mắt.
Tần Lãng không muốn mất thời gian, lập tức muốn rời khỏi đây.
Tần Lãng hờ hững lạnh nhạt khiến Trịnh Phi Vũ nhớ lại lần trước ở cổng trường bị lơ đi. Hắn lập tức đi qua, lộ vẻ tức giận ngăn cản Tần Lãng rời đi: "Mày không nghe tao hỏi của tao sao?"
Mấy tên ở phía sau hắn nhanh chóng vây xung quanh, lập tức chặn đường Tần Lãng.
Tần Lãng ngẩng đầu ánh mắt sắt bén quét qua chỗ Trịnh Phi Vũ, khí thế mạnh mẽ nói: "Tránh ra!"
Trịnh Phi Vũ đương nhiên không để ý đến lời hắn nói, tiếp tục hỏi: "Tao hỏi lần nữa, mày và Tô Thi Hàm cuối cùng là có quan hệ thế nào?"
Tần Lãng mỉm cười, nhưng là một nụ cười mang theo mấy phần lạnh nhạt. Điều này khiến cho Trịnh Phi Vũ và đám người phía sau hắn, cảm thấy có chút ngỡ ngàng.
"Tô Thì Hàm là vợ tôi!"
Trịnh Phi Vũ nghe được câu này lập tức bốc hoả, hắn giận dữ hét lên: "Vợ? CMM! Tao khuyên mày nên cách xa Tô Thi Hàm một chút!"
"Mày là cái đinh gì? Mà dám ra lệnh cho tao?" Tần Lãng cười trêu chọc.
Trịnh Phi Vũ bỗng nhiên vung lên nắm đấm, hô lớn: "Bằng cái này!"
Hắn đánh về phía Tần Lãng. Tần Lãng ánh mắt khẽ động nhanh chóng né tránh cú đấm này, đồng thời tay phải nắm lại vung ra bên ngoài. Cú đấm mạnh mẽ nện vào mặt của Trịnh Phi Vũ.
Trịnh Phi Vũ lập tức bị đánh ngã lăn trên mặt đất, hắn nhổ ra một ngụm máu trong miệng. Ánh mắt của hắn khiếp sợ nhìn Tần Lãng trước mặt, không hề có chút thương tổn nào.
Không ngờ Tần Lãng lại có thân thủ tốt như vậy!
Cũng may là hắn đã sớm chuẩn bị, mang theo các huynh đệ cùng tới.
"Đừng đứng đực ra đó mà nhìn, tất cả đánh hắn cho tôi!" Hắn không thèm nói đạo lý nữa, lập tức kêu đồng bọn đánh hội đồng.
Tần Lãng cười lạnh một cái, cả người đều cảm thấy phấn khích.
Khuya hôm trước hệ thống kích hoạt được sơ cấp kỹ năng chiến đấu mạnh như lính đặc chủng. Hắn còn lo không có chỗ để thử, không nghĩ tới Trịnh Phi Vũ đã đưa đến tận cửa. Giúp hắn giải quyết lộ lắng này.
Lúc này, chính là thời điểm tốt nhất thể hiện năng lực.
Tần Lãng hai tay nắm lại thành đấm, thân hình linh hoạt xuyên thẳng qua năm người. Trịnh Phi Vũ cũng nhanh chóng tham gia cuộc chiến, mấy người bọn hắn chính là đội bóng rổ của trường học. Mặc dù thân thể cường tráng, nhưng không phải là người luyện võ. Bọn họ ra đòn không có chiêu số, toàn dùng sức mạnh thuần túy.
Tần Lãng thì không giống vâỵ. Hắn vừa có sức lực vừa có kỹ xảo, mỗi một quyền đánh ra đều rất chuẩn xác liên tục vọt thẳng vào mặt bằng họ.
Ra chân càng không hề lưu tình chút nào. Một cái quét chân, lập tức khiến hai tên nam sinh đang xông tới bị quét ngã xuống đất. Một giây sau, nắm đấm như mưa rơi trên mặt bọn họ. Hắn liên tục nện sáu bảy quyền, sau đó đợi người phía sau xông lên thì lập tức lộn mèo một cái tránh đi công kích. Đồng thời, hắn tung ra một cú đá cao khiến Trịnh Phi Vũ đang lao tới bị đá văng ra hơn hai mét.
Sáu người, không tới ba phút đều bị đánh ngã.
Trên mặt mỗi người đều có vết thương, nằm trên mặt đất lăn lộn.
Mà Tần Lãng không có một chút thương tổn, hắn đứng ở giữa nhìn xuống đám người dưới đất mà nói: "Phục không?"
Trịnh Phi Vũ đương nhiên không phục!
Hắn biết mình đánh không lại Tần Lãng, những huynh đệ này cũng đánh không lại. Nhưng hắn vẫn chưa hết hi vọng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi: "Anh Long! Mang theo các huynh đệ của anh đến, giúp em xử lý một người."
Tần Lãng nghe được lời nói của hắn, bình tĩnh phủi bụi bặm trên người. Mang thái độ không hề để hắn vào mắt.
Trịnh Phi Vũ cực kì khó chịu, phun ra một ngụm máu lớn tiếng nói: "Nhanh đến đây, hẻm phía bắc trên đường lớn!"
Tần Lãng đốt một điếu thuốc, vừa mới đốt lên chợt nghĩ tới trong nhà có trẻ con. Chính mình phải cố gắng cái thuốc, không nói hai lời lập tức ném điếu thuốc đi.
"Không cần phải gấp gáp, tao chờ mày." Hắn cười lạnh nói.
Chuyện thế này, tốt nhất nên giải quyết dứt khoát. Nếu không sau này lại mang đến phiền phức không ngừng.
Loại người này, phải nghiêm túc giáo huấn đánh cho hắn phải sợ một lần!
Cho nên, hắn ở chỗ này chờ!
Năm phút sau, một đám nam nhân mặc áo khoác ngoài màu đen hướng về bên này đi tới. Lúc này Trịnh Phi Vũ cùng đám huynh đệ đã đỡ nhau đứng lên.
Trong năm phút vừa rồi, bọn hắn một chút không dám động đến Tần Lãng. Từng người co rúc vào trong một góc, nếu không phải Trịnh Phi Vũ dùng ánh mắt cảnh cáo bọn hắn. Có lẽ bọn hắn không chừng đã chạy mất.
Nhìn thấy viện binh đến, Trịnh Phi Vũ lập tức nhịn đau chạy tới.
"Anh Long!"
Người nam nhân được gọi là anh Long, nhìn có lẽ hơn 30 tuổi. Hắn có mái tóc chải ngược ra sau, mặc trên người một bộ áo khoác đen trên tay áo còn thêu lên bốn chữ…"Chính Vũ Đạo Quán".
Vương Đại Long nhìn thấy Trịnh Phi Vũ, không nhịn được khẽ nhíu mày: "Làm sao lại thành ra như thế này?"