“Aizz, vợ càng đẹp thì càng khiến người ta lo lắng.” Trần Mục xoa xoa mi tâm.
“Tỷ phu, ta có mua mấy quả lên, nếm thử xem có ngọt hay không.” Thanh La bưng mâm đựng trái cây từ dưới đất lên.
Bởi vì xoay người, cổ áo thiếu nữ hơi mở ra, khiến ánh mắt Trần Mục đúng lúc nhìn thấy một chút phong cảnh.
“Nếm thử xem nào.” Thanh La cầm lấy một quả lê đưa tới gần mặt Trần Mục.
Yết hầu Trần mục bỗng dưng nhúc nhích một chút, nhịn không được cảm thán một câu: “Quả lê này thật lớn, thật trắng.”
“Đúng không, ta mua được ở phố Đông Sam đó.” Thanh La không mảy may ý thức được mình vừa bị ăn đậu hủ, thấy đối phương khen vậy, đôi mắt không khỏi cong thành một vành trăng khuyết đáng yêu.
Trần Mục cắn một miếng lên, mơ hồ không rõ nói: “Đúng rồi, vừa rồi ta gặp được một hòa thượng.”
“Hòa thượng?” Lông mày Thanh La khẽ nhướn lên.
Trần Mục gật đầu một cái: “Không biết có một tên hòa thượng giả ở đây chui ra nói tỷ tỷ ngươi là yêu tinh tu hành ngàn năm, ngươi nói xem có buồn cười không chứ.”
Thanh La hơi nheo đôi mắt đẹp lại, như cười như không nói: “Vậy tỷ phu cảm thấy thế nào?”
Loading...
“Ta cũng không phải thiểu năng trí tuệ.”
Trần Mục lườm nàng một cái: “Nếu như tỷ ngươi thật sự là yêu tinh, vậy ta vui mừng còn không kịp đây, chi ít có thể thể nghiệm nhân yêu một chút ——”
Vốn định ‘lái xe’ Trần Mục ý thức được lời nói này quá mức càn rỡ, lập tức ngậm miệng lại.
“Ha ha, tỷ phu thật đáng yêu.”
Thanh La hé miệng cười một tiếng, nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhón chân lên xích lại gần tai Trần Mục, nhỏ giọng nói:
“Tỷ phu, lật bài thôi, thật ra... chúng ta là xà yêu ~”
Thiếu nữ nhón chân lên tiến lại gần bên tai Trần Mục, mùi thơm cơ thể bay ra từ vạt áo, đưa tới một làn xạ hương nhàn nhạt ngọt ngào.
Trần Mục nheo mắt lại, đẩy thiếu nữ ra:
"Nha đầu, đừng đùa với lửa."
Tỷ phu ngươi dù sao cũng là một người đàn ông bình thường, hãy tôn trọng định lực người huynh đệ của ta một lần có được không?
"Ta đáng sợ như vậy sao."
Thanh La mân mê đôi môi hồng nhuận phơn phớt, dáng vẻ ủy khuất câu người.
Không quan tâm đến cô em vợ giả bộ đáng thương nữa, Trần Mục trở về phòng.
Trong phòng có chút thanh lãnh, nhưng sáng sủa sạch sẽ, bài trí đơn giản lịch sự, điểm nhấn duy nhất chính là một bức tranh trên vách tường.
Trong tranh là vài cành mai đang chập chờn.
Xuất phẩm từ tay nương tử.
Đây là căn phòng của hắn và Bạch Tiêm Vũ, từ khi thành thân đến nay hai người vẫn luôn ở lại đây.
Một góc bên tay trái có đặt một tấm đệm mỏng, đó là chỗ hắn ngủ, hoàn cảnh ưu nhã, khí hậu thích hợp, có thể cảm nhận được rất rõ mùi thơm ngát của mặt đất.
Nói đơn giản, chính là đặt chăn đệm dưới đất để ngủ.
Đúng vậy!
Mới nãy còn khoác lác với hòa thượng rằng nương tử là yêu tinh, nhưng từ lúc thành thân đến bây giờ Trần Mục lại chưa hề động phòng với thê tử.
Có đáng buồn hay không?
Cũng không phải thân thể Trần Mục có tật bệnh, mà là do đối phương không muốn chung giường với hắn, nói là quê nhà có một tập tục — —
[ Thành thân tròn ba năm mới có thể động phòng. ]
Trần Mục chưa từng nghe qua loại tập tục kỳ hoa này, nhưng lại không dám dùng sức mạnh, dù sao tính tình đối phương rất cương liệt.
Có hơi khác người, chỉ sợ sẽ náo loạn ra mạng người.
Như vậy chỉ có thể đợi.
Dù sao thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Chờ kỳ hạn vừa đến, hắn sẽ nhếch môi, cười lạnh nói với nương tử kia: "Kỳ hạn ba năm đã đến, ngoan ngoãn bò cho gia!"
Chắc hẳn lúc đó sẽ rất uy phong.
...
Thay đổi quần áo, sau đó rửa mặt, Trần Mục thích ý ngồi ở trên ghế gỗ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thuốc đã bị Thanh La cầm đến phòng bếp sắc.
Mặc dù tính tình của nha đầu này tinh quái, nhưng xử sự hiền hoà, cũng rất thân cận đối với người tỷ phu Trần Mục này, ngày thường không náo ra mâu thuẫn.
Điểm duy nhất làm cho người ta bất đắc dĩ chính là cái miệng ‘Lão tài xế’ không biết che đậy kia.
Đối tượng đùa giỡn luôn là hắn.
Chỉ thua thiệt bây giờ hắn tương đối Phật hệ, nếu không chắc chắn sẽ khiến cho nha đầu này hiểu rõ, thân làm nữ tài xế sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Không chỉ va chạm trước sau đơn giản như vậy đâu.
Chỉnh ngọn đèn trên bàn tối đi một chút, Trần Mục bắt đầu suy nghĩ những chuyện xảy ra đêm nay.
Từ hành vi hôm nay của Huyện thái gia, kỳ thật lúc ấy đã có ý cho hắn biết chuyện gì đó, đáng tiếc bị người áo lam kia ngăn cản.
Bởi vậy có thể giải thích, phía sau vụ án này có ẩn giấu bí mật không muốn người biết.
"Chẳng lẽ thế giới này thật sự có yêu ma quỷ quái sao?"
Trần Mục vuốt cằm.
Thân là một thanh niên được hun đúc tư tưởng trong thế giới hiện đại, hắn rất có hứng thú đối với những thứ quỷ dị này.
Còn nhớ bạn gái thứ ba của hắn chính là một dẫn chương trình thám hiểm ngoài trời.
Rõ ràng lá gan rất nhỏ nhưng lại vô cùng thích đi thám hiểm.
Vào nửa đêm thường xuyên lôi kéo hắn đi đến bệnh viện bỏ hoang, trường học, nhà xưởng... Để tìm kiếm cái gọi là oán linh, từ đó cảm nhận cảm giác kích thích.
Lâu dần, ngay cả hắn cũng cảm nhiễm loại tâm tình này.
Đương nhiên, trong lúc thám hiểm có khi hai người sẽ tắt trực tiếp để tiến hành một số hành động thú vị, những chuyện này sẽ không nói tỉ mỉ.
(Dù có nói thì mọi người cũng nghe không hiểu. (? ? ? ))
"Nếu như Mục Hương Nhi thật sự bị oán linh phụ thể, thế thì vì sao lại xuất hiện ở Cúc Xuân Lâu? Mục đích của nàng là gì?"
"Tiết Thải Thanh nói tiếng kêu thảm thiết xuất hiện ở lầu ba, nhưng đám nha dịch đã lục soát khắp tất cả gian phòng trên đó cũng không có thu hoạch gì, cũng không có cô nương nào bị thương, thế thì có thể giải thích tiếng kêu thảm thiết kia chính là do Mục Hương Nhi phát ra."
"Nếu là oán linh phụ thể, vì sao lại muốn phát ra tiếng kêu thảm, chẳng lẽ thực sự bị người đuổi giết?"
Nhớ lại tình hình trên cầu tối nay, lông mày Trần Mục nhăn lại.
Vẫn luôn khó có thể sắp xếp đầu mối một cách như ý.
Hắn thấy, dù là người hoặc yêu, chỉ cần gây án thì nhất định sẽ có động cơ.
Chỉ cần nắm được manh mối, sau đó lần mò từng chút từng chút một, cho dù có là con gái chiến thần cũng sẽ bị lôi ra từ ổ chó.
-----
Dịch: MB