Liệp Ma Nhân tổng cộng chia làm bốn đẳng cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Đẳng cấp càng cao, thực lực càng mạnh!
Người đàn ông trung niên trước mắt này tên là Văn Minh Nhân, chính là Liệp Ma Nhân chữ Huyền đầy tự hào của Trấn Ma Ti, tu vi không hề tầm thường.
“Xà yêu này chính là trốn ra từ tòa Quan Sơn mộng thứ chín, nghe nói đã tu luyện ngàn năm, nếu thật sự dễ bắt như vậy, thì đám ngu xuẩn ở Quan Sơn Viện kia sao lại phải tiêu phí đến nửa năm mới tìm ra được tung tích của nó chứ.” Văn Minh Nhân nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn thẳng vào nho sinh, không hề che giấu ý trào phúng trong giọng nói.
Nho sinh chỉ biết cười khổ.
Dù sao hắn cũng là đệ tử của Quan Sơn Viện.
Yêu vật trốn thoát, Quan Sơn Viện quả thật có trách nhiệm, nếu không cũng sẽ không phái hắn đến đây.
“Con rắn này quả thật có chút đạo hạnh, năm đó là do Thiên Long Pháp Sư của Đại Uy Tự trấn áp nó dưới tháp Huyền Lôi, đưa vào Quan Sơn Viện bọn ta để tiến hành tịnh hóa.
Nhưng ai biết được Quan Sơn mộng lại đổ sụp ngoài ý muốn, con yêu vật kia mới có cơ hội trốn thoát khỏi tháp Huyền Lôi.
Hơn nữa, lúc con yêu này đào thoát, đã giải cứu một con Thanh Xà...”
Loading...
Nho sinh nói đến đây thì bị cô gái áo đen cắt ngang:
“Đã đến lúc này rồi thì đừng có nhiều lời nữa, không ai nghe các ngươi giải thích đâu.
Ta đã nhìn kỹ thi thể kia, có dấu vết ‘Phệ hồn thuật’ lưu lại, cũng không biết xà yêu kia vì sao lại muốn xuất thủ với cô gái này. Trước đó chuyện mười hai nữ tử thanh lâu kia chết, đến bây giờ cũng chưa đoán ra được đầu mối.
Bây giờ thay vì ở nơi này nói nhảm trốn tránh trách nhiệm, chẳng bằng suy nghĩ kỹ xem xà yêu kia làm điều này vì mục đích gì!”
Bọn họ nói nhảm, chẳng lẽ ngươi thì không?
Huyện thái gia yên lặng lẩm bẩm một câu, nhưng cuối cùng cũng không dám nói lời châm chọc trước mặt nữ tử.
Dù sao thân phận của cô gái này cũng rất đặc biệt.
Chính là đệ tử của Âm Dương gia, thiên về quan sát thi thể, luyện khí, tìm yêu, các loại thuật pháp xem bói.
Năm đó Trâu Thiên Quân rời khỏi Đạo Tông và sáng lập ra học thuyết Âm Dương, được Thánh Thiên Đế cực kỳ tôn sùng, chỉ trong chốc lát đã đạt tới đỉnh phong, có vô số tùy tùng.
Với chư tử bách gia, Âm Dương đạo bắt đầu trở nên rầm rộ!
Sau có các học giả từ Đông Doanh mang học thuyết Âm Dương truyền bá vào trong quốc gia của mình, vang dội khắp cả nước.
Dựa vào cơ sở trên đây, dần dần phát triển thành Âm Dương Sư.
Thậm chí sau này Thiên Vũ Thiên Hoàng còn thiết lập nên lều Âm Dương, khiến cho đạo Âm Dương trở thành một phần của chế độ luật pháp, trở thành công cụ độc quyền của chính phủ!
Trong hoàn cảnh như thế, ở Đông Doanh đã xuất hiện không ít thiên tài Âm Dương Sư.
Ví dụ như Hạ Mậu Trung chẳng hạn...
Đạo Âm Dương lúc bấy giờ cũng từng so cao thấp với nhân vật nổi tiếng của Kiếm Tông tiếng tăm lẫy lừng!
Ngược lại, Âm Dương gia ở Trung Châu bởi vì một trận [Hình phạt Thiên Phần] mà suýt chút nữa bị hủy diệt, dẫn đến nhóm người tài ba đã suy yếu đến gần như không còn.
Đệ tử của bọn họ thậm chí còn không đủ 1000.
Trong một trận thi đấu pháp điển Âm Dương giữa hai nước, Trung Châu Âm Dương gia đã bị Âm Dương Sư của Đông Doanh chèn ép đến không có sức đánh trả, cực kỳ nhục nhã, hoàn toàn trở thành trò cười.
Nếu không phải bây giờ xuất hiện 2 vị thiên tài là Đại Tư Mệnh và Thiếu Tư Mệnh, thì chỉ sợ vị trí Âm Dương gia chính thống đã sớm dời đi từ lâu rồi.
“Xà yêu vì sao lại muốn hút khô âm khí của 12 nữ tử kia, chuyện này quả thực không tìm ra được chút đầu mối nào. Hơn nữa, ta còn cố ý dùng ‘bồ câu Lưu Mộc Phi’ để hỏi thăm mấy vị sư huynh, nhưng cũng đều không có được đáp án...”
Nho sinh thoải mái thừa nhận sự vô năng của mình và các sư huynh.
Hơn nữa còn thể hiện ra dáng vẻ rất đương nhiên.
Đã sớm nhìn Quan Sơn Viện không vừa mắt, Văn Minh Nhân muốn mắng một tiếng ‘Đồ ăn hại’, nhưng nghĩ đến bản thân cũng không có thu hoạch gì, đành hậm hực bỏ qua.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” Cao Nguyên Thuần hỏi.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có trầm mặc... trầm mặc...
Khóe miệng Cao Nguyên Thuần giật một cái, liếc nhìn mấy vết mực nước dính trên bình phong, bỗng có kích động muốn chửi người.
Một đám ăn hại!
--- ---
Vầng trăng lạnh lẽo cô độc, ánh trăng xanh rơi đầy đắt.
Trần Mục đi ra khỏi huyện nha, trong đầu cũng không nghĩ về thân phận của ba người kia, cũng không nghĩ về tình tiết vụ án quỷ dị gặp phải tối nay...
Mà là ‘ảo giác’ kia.
Không đúng! Không nên sử dụng từ ‘ảo giác’ để hình dung.
Giống như... đoán trước tương lai hoặc quay ngược lại thời gian hơn!
Rõ ràng đã treo, kết quả lại quỷ dị quay về tửu quán.
Chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết?
Ánh mắt Trần Mục chớp động.
Từ ngày đầu tiên xuyên không, hắn luôn mong mỏi bản thân sẽ có thể bật hack hay có bàn tay vàng gì đó, từ đó hùng bá thiên hạ, độc cô cầu bại.
Ví dụ như hệ thống, chiếc nhẫn có lão gia gia, Võ Hồn hoặc Mã lão sư...
Nhưng đợi được chừng nửa năm, từ chờ mong dần biến thành hoài nghi, lại đến huyễn tưởng, .... cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn cho rằng ông trời đã hoàn toàn quên mất hắn rồi.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến, bàn tay vàng cứ thế xuất hiện một cách không giải thích được, chẳng lẽ chỉ có chết mới có thể kích hoạt?
Khó trách vẫn luôn không thấy động tĩnh gì.
Nếu thật sự là như vậy, vậy hắn chẳng phải là có ‘thân thể bất tử’ trá hình à?
Nhưng vấn đề là, cái bàn tay vàng này rốt cuộc có phải là sau khi chết mới có thể kích hoạt hay không, trước mắt còn chưa xác định được chắc chắn, liệu có thể do nguyên nhân nào khác không?
Trần Mục vuốt cằm, lâm vào trầm tư.
Nếu không... hay thử chết một lần nữa xem?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi, chỉ có người đầu óc úng nước mới dùng mạng mình đi thử nghiệm bàn tay vàng.
“Được rồi, về nhà trước đã, đã trễ thế này rồi, nương tử và Tiểu Thanh nhất định sẽ rất lo lắng cho ta.”
Trần Mục thở dài, chuẩn bị trở về.
“A Di Đà Phật ——”
Đúng lúc này, một tiếng niệm phật trầm thấp bỗng chậm rãi vang lên phía sau Trần Mục.
--- ---
“Nghe nói Thiên Long Pháp Sư của Đại Uy Tự gần đây muốn đến Thiên Trì giảng kinh?”
Cô gái áo đen bỗng mở miệng nói.
Cao Nguyên Thuần đang suy tư nên xử lý tình tiết vụ án này thế nào, nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên, hỏi:
“Vậy có thể mời hắn tới hỗ trợ bắt xà yêu hay không?”
Cao Nguyên Thuần sở dĩ đề nghị như vậy là bởi vì đi qua huyện Thanh Ngọc là con đường duy nhất từ Đại Uy Tự tới Thiên Trì.
Nếu có vị cao tăng này thuận tay hiệp trợ, vậy mình cũng sẽ không cần phải phiền lòng nữa.
Nho sinh lắc đầu nói: “Chưa chắc sẽ tới hỗ trợ.”
“Vì sao chưa chắc, năm đó không phải chính Thiên Long Pháp Sư là người đã trấn áp yêu xà kia ở tháp Huyền Lôi sao? Bây giờ yêu xà kia chạy trốn, hắn hẳn là sẽ không mặc kệ không quan tâm tới đâu.”
Cao Nguyên Thuần có níu giữ một tia hy vọng.
Văn Minh Nhân cười nhạo nói:
“Hòa thượng này từ khi vào ‘Phạm Hư Cảnh’, làm chuyện gì cũng đều dựa vào tâm tình, còn đưa ra pháp luận ‘Thượng Thiện mà Yêu’ chó má gì đó.
Nếu như hắn không muốn nhúng tay, thì dù ngươi có quỳ chết trước mặt hắn cũng vô dụng.
Hai năm trước hắn thậm chí còn từ chối áo cà sa Vô Trần mà Thái Hậu ban cho, còn nói lời kiêu ngạo, khiến Thái Hậu tức giận tới mức suýt chút nữa đã gọi Thiên Khải Vệ tới bắt hắn.”
Nghe vậy, thần sắc của Cao Nguyên Thần ảm đạm xuống.
Có vẻ như đường này không đi được.
Nho sinh thấy bầu không khí ngưng trọng, liền cười nói:
“Đại sư Thiên Long có giúp hay không cũng không có gì đáng kể, nếu như chúng ta có thể xác định xà yêu có ở đây, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ lộ ra cái đuôi thôi. Khi nào trời sáng, chúng ta dựa theo kế hoạch ban đầu chia ra điều tra.”
Cô gái áo đen và Văn Minh Nhân liếc nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chỉ mong ba vị sớm có tiến triển, cái huyện nho nhỏ này của ta, thật sự không chịu được giằng co. Hiện tại, vụ án Mục Hương Nhi này, ta thật sự không biết nên công khai như thế nào.” Cao Nguyên Thuần cười khổ, lại thở dài một hơi.
Cô gái áo đen trầm mặc trong chốc lát, rồi thản nhiên nói: “Nói là ăn nhầm nấm độc đi.”
Cao Nguyên Thuần: “...”
-----
Dịch: MB