Chuyển ngữ: WanhooBám theo Lăng Tuyết đến một biệt thự hẻo lánh, thầy y tế quay sang chất vấn Ninh Thư, “Này cái con nhóc kia, sao cả đường cứ nhìn tôi khó hiểu thế hả?”Ninh Thư thu mắt mình lại, thầy y tế đã được dán mác quái đản trong lòng cô rồi.
Không muốn theo đuổi nữ chính mà muốn cầm tù người ta luôn, đúng là không đi con đường tầm thường.Xe trước dừng lại, Lăng Tuyết được một người đàn ông ôm vào biệt thự.Ninh Thư tháo dây an toàn lén lút theo sau, cô ngoảnh sang thì thấy thầy y tế đang đứng hiên ngang bên cạnh, còn không cả biết khom người trốn.Cùng với đó là thầy y tế nhìn Ninh Thư đầy khó hiểu, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”Ninh Thư trả lời: “Tôi đang trốn đó, trốn đó có biết không, chú mau ngồi xuống đi trời ơi.”Thầy y tế cười khẩy một cái, nghênh ngang đi thẳng vào biệt thự, “Chỗ này không có camera, kể cả có em trốn cũng vô dụng.”Ninh Thư: ...Ninh Thư rón rén theo thầy y tế vào biệt thự.
Hình như cái biệt thự này không có người ở.
Ở trên tầng có tiếng nói chuyện, thầy y tế móc súng ra đi lên tầng, Ninh Thư rón rén theo sau.Âm thanh bên trong càng lúc càng to, còn có tiếng động khó hiểu.
Thầy y tế hé cửa nhìn vào, thế nào mà ở trong lại có hai người đang quấn quít cuồng nhiệt bên nhau.Ninh Thư vừa thò đầu vào đã há hốc mồm.
Phắc con nhà bà diu, không phải nữ chính bị thương à, sao đã lăn lộn trên giường rồi.
Cô chưa kịp chuẩn bị đã bất ngờ được xem được phim người lớn ngoài đời.Lăng Tuyết cũng không còn sự lựa chọn nào khác, trong người không có chút linh khí nào, vết thương thì đau gần chết, cách chữa nhanh nhất đó là lấy dương bổ ẩm.
Đây là việc mà phụ nữ tu ma ở thế giới tu chân thường làm.Hơn nữa người đàn ông này khá được, ngủ một lần không tính là thiệt, đã vậy còn được bổ sung linh khí cho cơ thể nữa.Ninh Thư bái phục Lăng Tuyết hai ba ba ba nghìn lần, đúng trình tự thì nên băng bó trước chứ nhỉ, vậy cũng chơi được à?Tay thầy y tế ấn đầu Ninh Thư ra phía sau mình.Đúng lúc này, người đàn ông trên giường nheo mắt nhìn ra cửa, thầy y tế tránh đi, đến khi nhìn vào lần nữa đã không còn ai trong phòng.Thầy y tế đá tung cửa, Ninh Thư cũng theo vào trong.Đột ngột biến mất thế này, Ninh Thư hỏi thầy y tế, “Người đâu rồi?”Thầy y tế sờ soạ.ng trong phòng, nhìn sang Ninh Thư đang ngây ngốc ngơ ngác ngẩn ngơ thì hết nói nổi: “Chắc chắn phòng này có cơ quan, em tìm thử xem.”Ninh Thư ờ một tiếng bắt đầu sờ so.ạng khắp phòng.
Định mệnh, vì sao nhân vật chính được tung hoành ngang dọc mà cô lại phải sờ khắp nơi không có thần thái thế này.Thầy y tế dịch một bình hoa, bức tường xuất hiện một lối đi.
Thầy y tế mở đường, Ninh Thư cũng vội vàng theo sau.Trong căn phòng bí mật chỉ có lối đi nhỏ có thắp vài bấc dầu tối tăm tạo cảm giác rất rùng rợn.Thầy y tế khom người xuống, gần đó có tiếng tích tắc vọng lại.Đây là tiếng gì?Thầy y tế dẫn đường đẩy nhanh tốc độ, Ninh Thư đi đến thì thấy hóa ra là quả bom, con số ở trên đang đếm ngược.Sao ở đây lại có bom, không lẽ là Lăng Tuyết đi trước để lại?“Chú ơi chú biết gỡ bom không?”“Biết chút.” Đầu tiên ông chú y tế quan sát quả bom, anh ta cầm bom ngắm nghía rồi bắt đầu gỡ bom thật.Thấy dáng vẻ ung dung của anh ta thì Ninh Thư buộc phải hỏi lại: “Chú biết thật à?”Ông chú y tế ném bom vào người Ninh Thư, “Không thì em gỡ đi.”Xém chút thì Ninh Thư đái ra quần, cô luống cuống tay chân nhét bom về lại lòng anh ta, “Tôi không biết, chú mau gỡ bom đi.”Thầy y tế liếc xéo cô một cái rồi lấy chiếc kéo y tế trắng bạc từ túi ra.
Loading...
Anh ta cắt luôn dây điện chẳng chần chừ, con số ở trên không chạy nữa, nó bắt đầu tắt dần.Ninh Thư thở phào một hơi thật dài, trái tim lại về với lồng ng.ực.
Trời má, thật sự quá hãi hùng.Ninh Thư bám theo thầy y tế, cô bỗng nhớ đến một vấn đề, “Chú ơi sao mình phải gỡ bom thế, mình không chạy được à?”Ông chú y tế dẫn đường bỗng khựng lại, anh ta quay lại nói: “Chỉ số thông minh của tôi bị em ảnh hưởng rồi, em đúng là đồng đội ngu như lợn.”Này khoan chú cũng không nghĩ tới mà? Ninh Thư khinh thường ông chú, bình thường thấy bom là chạy còn gì?Đi một lúc trong lối nhỏ cuối cùng cũng thấy ánh sáng ở phía trước, tuy nhiên vừa ra tới hai người lại được chào đón bằng hai họng súng chĩa vào.Lăng Tuyết và Mặc Lãnh Hiên đứng sóng vai, súng Mặc Lãnh Hiên chỉ vào thầy y tế, gằn giọng hỏi: “Hai người là ai?”Lăng Tuyết nhìn thấy Ninh Thư thì vô cùng căm tức, cô ta nói: “Lâm Giai Giai, lá gan của mày càng lúc càng lớn đấy.”Lăng Tuyết đã chịu đủ nhục nhã trong tay Ninh Thư, cô ta không ngờ mình lại bị con nhãi này cắn.
Lăng Tuyết muốn rút hồn phách của Ninh Thư mang ra tra tấn đủ kiểu, tra tấn cô ta đến hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.Ninh Thư quan sát Lăng Tuyết, rõ ràng mới bị thương nhưng nhìn sắc mặt cô ta hiện giờ không giống người bị thương.Ninh Thư có dự cảm chẳng lành trước với cái nhìn của Lăng Tuyết, cô nhìn ông chú y tế.Còn tưởng thầy y tế là nhân vật trâu bò nào cơ, định mệnh chưa gì đã bị bắt được.
Cô không biết anh ta có gì trâu bò để người ở câu lạc bộ sợ như sợ hổ vồ thế.Lăng Tuyết lại nhìn sang phía thầy y tế, thấy anh ta không để ý đến mình thì bực bội muốn chết, “Rốt cuộc anh muốn gì mà bám theo tôi, chẳng lẽ chưa bị ám khí của tôi đánh phục à?”Hóa ra ám khí tối đó là do Lăng Tuyết găm vào, ông chú y tế có bao nhiêu chấp nhất vậy.Thầy y tế đang định chỉnh mắt kính trên mũi lại nhận ra không đeo, anh ta nói: “Tôi nói rồi tôi cần em.”Ninh Thư: Đậu má...Chú à, giờ là lúc nào mà dám bày đặt nói câu này trước mặt nam chính, chúng ta sẽ chết rất thảm đấy.
Ninh Thư kéo tay áo thầy y tế, “Chú này, chú có thể nói chuyện hẳn hoi không?”Hiển nhiên Lăng Tuyết tức không vừa, “Anh bị thần kinh à, được thôi, anh còn bám theo tôi thì tôi sẽ giết anh.”Mặc Lãnh Hiên nhìn thầy y tế ngập tràn thù địch, anh ta nheo mắt ngắm thẳng đầu ông chú y tế và khó chịu với Lăng Tuyết, “Rốt cuộc thằng này là ai? Hai người có quan hệ gì?”Lăng Tuyết nhìn người đàn ông đầu tiên của mình ở thế giới này với tình cảm nhộn nhạo trong lòng, “Không biết ở đâu ra vẫn luôn bám theo tôi.”Bấy giờ mặt Mặc Lãnh Hiên mới tươi tỉnh hơn, khuôn mặt lầm lì có vẻ dịu dàng hơn chút, anh ta nhắc nhở nghiêm túc: “Kẻ như thế nên giết luôn, giữ lại làm gì.” Nói rồi còn định bóp cò súng.Ôi ôi, Ninh Thư đến quỳ, đừng bảo cô phải chết ở đây thật nhé? Ninh Thư thở dài, cô lại gần hỏi nhỏ thầy y tế: “Chú ơi giờ chúng ta chạy đi.”Thầy y tế thấy Ninh Thư kéo tay áo mình thì gạt phăng tay cô ra, “Làm ơn đừng đưa chỉ số thông minh của em qua làm ảnh hưởng tôi.”.