Chuyển ngữ: Wanhoo
Đoạn Tinh Huy giữ vững lập trường của mình rằng hắn yêu Nhị Nha, hắn không sai, nhưng tại sao Nhị Nha không thể thông cảm cho hắn một chút chứ?
Một người đàn ông mất đi sự nghiệp tự hào sẽ kém cỏi rất nhiều. Bây giờ ngày nào Đoạn Tinh Huy cũng sống trong mơ màng, cảm thấy con đường phía trước là một khoảng không mờ mịt.
Đoạn Tinh Huy ôm bình rượu về Đoạn phủ thì được chào đón bởi Đoạn phu nhân đang nôn nóng.
Đoạn Tinh Huy hỏi Đoạn phu nhân: “Mẹ sao thế?”
Đoạn phu nhân thấy Đoạn Tinh Huy cứ sa đọa mãi thì tan nát cõi lòng nhưng vẫn có chuyện quan trọng cần nói: “Nhị Nha qua náo loạn phủ công chúa rồi.”
Đoạn Tinh Huy giật mình tỉnh người, hắn ném bình rượu xuống đất nóng ruột chạy sang phủ công chúa. Hắn không hiểu tại sao mình lại nóng vội như vậy, điều không thể phủ nhận đó là trái tim hắn bỗng muốn gặp công chúa Gia Huệ.
Trong lòng có một góc bí mật hy vọng công chúa Gia Huệ có thể niệm tình xưa mà cầu xin hoàng thượng.
Đoạn Tinh Huy chạy đến phủ công chúa đã thấy Nhị Nha áo xanh quỳ trước cổng. Thị vệ phủ công chúa hằm hằm Nhị Nha, rất nhiều bá tánh vây xung quanh.
Bỗng nhiên không biết tại sao mà giây phút này đây, Đoạn Tinh Huy chỉ nghe thấy tiếng trái tim đang loạn nhịp chứ không có dũng cảm bước đến bên Nhị Nha.
Loading...
Ninh Thư nghe Tiểu Hồng báo Nhị Nha ồn ào ngoài cổng thì mệt hết cả người. Cô ru rú trong nhà mà người Đoạn phủ cứ qua làm phiền cô được, mệt mỏi ghê á.
Ninh Thư vuốt roi bên hông, Tiểu Hồng vừa thấy hành động này của công chúa là biết công chúa giận rồi. Tất cả thị vệ trong phủ công chúa đều từng bị công chúa gọi vào luyện cách dùng roi đấy.
Ninh Thư ra đến cổng, cô rất muốn xem thử xem đám người này định nháo chuyện quái gì, đến lúc đó đừng trách cô không khách sáo.
Khoảnh khắc Ninh Thư bước ra Đoạn Tinh Huy cảm thấy thời gian bỗng chậm lại. Cô vẫn mặc quần áo tập luyện đơn giản, giắt roi bên hông với đuôi tóc dài. Vẫn là công chúa Gia Huệ lạnh lùng, thần thái cao quý khiến người khác trầm trồ.
Ninh Thư bước ra, cô đứng trên bậc thang đánh giá Nhị Nha quỳ dưới đất. Cô ta mặc tơ lụa điệu đà, tô son điểm phấn, lông mày tỉa hàng lá liễu thanh mảnh. Ninh Thư chỉ biết nhận xét là, phong cách mới xấu xí làm sao.
Nhị Nha vốn mày rậm mắt to lại bắt ép chỉnh mày lá liễu, thành ra lông mày và đôi mắt chẳng ăn nhập gì với nhau cả. Nhị Nha của bây giờ còn không có thiện cảm bằng lần đầu Ninh Thư gặp Nhị Nha ở cổng thành.
Khắp người công chúa Gia Huệ cao quý như đang tỏa sáng, đặc biệt là gương mặt nhẵn nhụi không tỳ vết kia, nàng không mang ngọc ngà châu báu trên người nhưng vẫn vô cùng kiêu sa, nàng khiến người khác không dám nhìn trực diện.
Nhị Nha thấy vậy càng thêm tự ti và cô nhớ đến những câu nói của Nguyên Đông. Lẽ ra công chúa Gia Huệ nên là vợ của Đoạn lang còn Đoạn lang nên là phò mã. Nguyên Đông bảo rằng tại cô làm công chúa Gia Huệ tức giận nên chức vị của Đoạn lang tướng quân mới mất.
Nhị Nha muốn đến cầu xin công chúa, cầu xin cô đừng trút giận lên Đoạn lang.
Nhị Nha hỏi Ninh Thư: “Người có còn nhớ tôi không công chúa?”
Ninh Thư hay còn được gọi là người quen cũ: ...
Nói chuyện với một công chúa bằng ngữ điệu này không có vấn đề gì thật à?
“Tất cả là tại tôi, xin người đừng trút giận lên Đoạn lang nữa.” Nhị Nha gào lên với Ninh Thư trong đau khổ: “Xin người đừng tức giận, chỉ cần người không trách Đoạn lang thì người bắt tôi làm gì cũng được.”
Đoạn Tinh Huy trốn trong đám đông bắt đầu khó xử, đủ các cung bậc cảm xúc dâng trào lên trong tim, hắn vừa cảm động nhưng cũng thấy mất mặt.
Ninh Thư lại ngán lắm rồi, mẹ nó chứ cô ta có ý gì đây? Cô thấy mình giống như kẻ ác chia rẽ đôi uyên ương ấy? Cô chưa từng muốn xen vào tình yêu của hai anh chị này, thế nhưng họ lại cứ nằng nặc đến dây dưa với cô mà.
Nói như thể cô lợi dụng chức quyền để trả thù riêng ấy nhỉ. Có gan thì đi tìm Lý Ôn đi, Lý Ôn là người hạ thánh chỉ mà, càu nhàu với cô làm gì? Định mệnh nhé, những con người này coi cô là cái đồ dễ dãi đây mà.
Ninh Thư tháo roi bên hông, đã vụt nam chính rồi không biết vụt nữ chính sẽ ra sao nhỉ. Ấy chết ấy chết, sao cô lại trở nên bạo lực thế này.
Nhìn thấy công chúa tháo roi xuống, Đoạn Tinh Huy lại nhớ đến cảnh chiếc roi kia vụt vào người mình đau như bị cắt rạch khứa. Dù giờ chỉ nhìn chiếc roi thôi, cánh tay Đoạn Tinh Huy cũng thấy rất đau rồi.
Đoạn Tinh Huy vội vàng chen qua, xông đến ôm Nhị Nha tránh roi của Ninh Thư.
Ninh Thư thản nhiên thu roi của mình về, cô đã phát hiện Đoạn Tinh Huy trong đám đông từ trước rồi. Để người phụ nữ của mình quỳ nơi đây xin xỏ mà mình thì trốn một nơi mới giỏi giang làm sao. Khá khen cho nhân phẩm Đoạn Tinh Huy đấy.
Sự thật là Ninh Thư không hiểu Đoạn Tinh Huy này có chỗ nào đáng để nguyên chủ chấp nhất như vậy. Cô đoán là do không cam lòng nên bốc hỏa, nhất quyết phải giành lại người đàn ông này. Con người cũng giống như đồ vật, bị tranh cướp mới là đồ tốt mà.
Để mà cân đo đong đếm thì Đoạn Tinh Huy nào có xứng làm phu quân chứ.
Nhị Nha ngạc nhiên khi thấy Đoạn Tinh Huy, cô rớt nước mắt và ôm lấy Đoạn Tinh Huy trước bàn dân thiên hạ.
Đoạn Tinh Huy chặn trước Nhị Nha, chắp tay hành lễ với Ninh Thư: “Thảo dân bái kiến công chúa Gia Huệ.”
Ninh Thư ừ và cứ đứng trên bậc thang nhìn Đoạn Tinh Huy từ trên cao xuống.
Tư thế này khiến Đoạn Tinh Huy mất tự nhiên. Dù biết công chúa Gia Huệ hết tình với mình nhưng hành động của đối phương làm Đoạn Tinh Huy rất khó chịu. Công chúa Gia Huệ của ngày trước sẽ không bao giờ khinh bỉ hắn như thế này.
Đoạn Tinh Huy trách móc: “Thưa công chúa, chuyện này không liên quan đến Nhị Nha, tại sao công chúa phải ra tay độc ác như vậy? Nhị Nha là con gái, sao chịu được một roi của công chúa chứ?”
Ninh Thư mím môi, cô bỗng nở nụ cười: “To gan, ngươi đang trách tội bổn cung đấy à? Đoạn Tinh Huy này, không quản lý đàn bà của ngươi cho hẳn hoi, còn đến phủ của bổn cung ồn ào lần nữa thì liệu mà cút xéo khỏi kinh thành đi, bổn cung sẽ không cho ngươi sống yên ở kinh thành đâu. Còn có lần nữa...” Ninh Thư chỉ roi vào mặt Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha: “Vụt nát mặt các ngươi.”
“Đúng là xem phủ công chúa của bà... Khụ, của bổn cung là cái chợ, ngày nào cũng đến làm ồn trước cổng phủ bổn cung được.” Nói rồi Ninh Thư vụt một roi xuống vai Đoạn Tinh Huy.
Đoạn Tinh Huy hét lên một tiếng, mặt mày tái nhợt. Nhị Nha bên cạnh bị dọa ngây người, nhìn thấy Đoạn Tinh Huy lảo đảo khuỵu xuống đất thì cô hét lên: “Đoạn lang, Đoạn lang...”
Nhị Nha nhìn Ninh Thư hoảng sợ, khuôn mặt đen bỗng tái đi trông đẹp hơn nhiều.
Đoạn Tinh Huy bịt vết thương, vết thương mới lành giờ lại thêm một roi nữa rồi. Đoạn Tinh Huy ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bất cần đang mất kiên nhẫn của Ninh Thư mà run rẩy. Đến nước này, Đoạn Tinh Huy đã hoàn toàn hiểu công chúa Gia Huệ không còn là người dịu dàng quan tâm hắn như trước, mà giờ là công chúa ngạo nghễ tôn quý của hoàng tộc rồi.
Đoạn Tinh Huy bỗng nhói lòng trước đôi mắt xa lạ lạnh lùng đó. Ngày trước không biết quý trọng, mất đi rồi mới phẫn nộ làm gì? Tại sao công chúa lại trở nên như vậy chứ?