Chuyển ngữ: Wanhoo
Lăng Tuyết nhìn một vòng xung quanh, mọi ánh mắt đổ dồn về cô ngoại trừ Ninh Thư cúi gằm mặt.
Cô chau mày khó chịu.
Con nhỏ Lâm Giai Giai này mà gây sự với cô, cô bực bội một câu thôi là An Dung sẽ kéo bè kéo cánh đánh con nhỏ này.
Ninh Thư cúi gằm mặt khống chế thôi thúc chạy đến lay tỉnh Lãnh Ngạo.
Cô yếu quá, luôn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tồn đọng trong cơ thể. Rất tốn sức mới đè được nó xuống.
Cô biết mình không được bị ảnh hưởng. Cô cần bình tĩnh, nếu không cô chỉ là người ủy thác phiên bản thứ hai.
Tự nhiên cảm thấy có ánh mắt sắc lạnh lia qua người. Ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm khinh khỉnh của Lăng Tuyết.
Nhìn cô làm gì?
Ninh Thư phiền muộn, cô trốn vào góc không rước phiền rồi mà?
Loading...
Hai bên cách biệt rất xa, Ninh Thư không dám đối đầu với Lăng Tuyết.
Cô cần bình tĩnh, bày mưu tính kế chứ không được vuốt râu hùm. Lỡ nhổ một cong râu hùm, con hùm băm cô thành thức ăn cho cá mất.
Không nói điêu đâu nhé, nữ chính tàn nhẫn thế đấy.
Thấy Lăng Tuyết nhìn Ninh Thư, Lãnh Ngạo cũng nhìn theo. Cơ thể Ninh Thư xúc động quá kích.
Ninh Thư: ...
Nhìn cái thôi mà xúc động gì vậy trời.
Ninh Thư không phải người ủy thác, cô sẽ không say đắm đôi mắt của Lãnh Ngạo như bao người.
Ninh Thư từng chết chỉ thấy Lãnh Ngạo là bộ xương có bộ da đẹp.
Lãnh Ngạo nhăn mặt ghét bỏ Ninh Thư.
Tất nhiên cậu nhớ cái con nhỏ Lâm Giai Giai lúc nào cũng bám theo mình. Cậu ghét con nhỏ này, rất ghét là đằng khác.
Cậu nói bâng quơ một câu là cả trường bắt nạt nó.
Tưởng mình là cái rốn vũ trụ không biết người biết ta, lại còn bắt cậu tránh xa Lăng Tuyết.
Lãnh Ngạo nhìn vào mắt Ninh Thư.
Gì đây, sao mắt cô ta trong thế. Ánh sáng của tình yêu buồn nôn đâu rồi, tại sao hôm nay nhìn cậu như nhìn người xa lạ.
Lãnh Ngạo cười khẩy, bày trò lạt mềm buộc chặt để cậu chú ý à, còn non lắm.
Lãnh Ngạo quay sang nhìn Lăng Tuyết bằng đôi mắt đong đầy tình cảm nhưng nói giọng bá đạo: “Cuối tuần này là sinh nhật tôi, cậu hãy đến dự tiệc sinh nhật tôi.”
Lăng Tuyết đang bận mở rộng địa bàn, không có hứng thú với tiệc sinh nhật vớ vẩn.
Nhắc đến địa bàn là cô lại tức, không ngờ lại gặp hòn đá cản đường khó chơi.
Cô có tu vi, cơ thể được linh khí cải tạo khác dân thường. Thế nhưng người đàn ông đó đánh tay đôi ngang ngửa cô. Lăng Tuyết rất bực, cô muốn chinh phục người đàn ông đó.
Lăng Tuyết không trả lời, tuy hơi tổn thương nhưng cậu vẫn hất cằm: “Cậu không đến tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Ngu xuẩn!
Bỗng dưng Lăng Tuyết nhớ đến cái người lạnh lùng, tàn nhẫn đó. Quan trọng hơn cả là anh ta mạnh, lại còn nhìn mình mờ ám. Nhớ về ánh mắt đó cũng làm trái tim Lăng Tuyết xốn xang.
Phụ nữ thích được đàn ông mạnh mẽ chinh phục, Lăng Tuyết đến từ thế giới tu chân còn mong hơn nhiều.
Dân thường chỉ là tép riu trong mắt cô. Nhưng Lãnh Ngạo thấp thỏm chờ mong vẫn khiến cô sung sướng.
Thế giới này không dồi dào linh khí như thế giới tu chân, nhưng cô cảm tưởng như mình là trung tâm của thế giới.
Cô thích cảm giác này.
“Tớ sẽ đến, tớ cũng sẽ chuẩn bị quà.” Lăng Tuyết không có vẻ ngạc nhiên khi được mời riêng.
Lãnh Ngạo hớn hở, cậu kiêu ngạo: “Cậu biết điều đấy.”
Ninh Thư đứng nhìn phát ngán, Lãnh Ngạo dở hơi chứ có đáng yêu gì. Cái dáng vẻ bố đời bố thí lời mời làm cô ngứa tay ngứa chân.
Quan điểm của Ninh Thư là mặc kệ cái thứ dở người.
Rõ ràng là thế giới học đường mà nữ chính khủng bố quá mức cho phép, như thần tiên trong trường học. Cậu ấm số một thì quỳ gối làm nam phụ, cậu ấm số hai số ba trở thành nam thứ.
Ninh Thư nghi nhân vật Lãnh Ngạo được chắp bút chỉ để tôn lên sự trưởng thành, quyến rũ của nam chính.
Mới có suy nghĩ mặc kệ Lãnh Ngạo, cơ thể lập tức có ý thức chống đối cô, khủng khiếp hơn là xua đuổi linh hồn cô.
Ninh Thư hãi hùng, vội vàng tự nhủ: Tôi đến để cứu rỗi Lãnh Ngạo, tôi đến để cứu rỗi Lãnh Ngạo, tôi đến để cứu rỗi Lãnh Ngạo...
Một lúc sau cảm xúc tồn đọng mới bình lặng.
Ninh Thư câm nín ngước mắt than với ông trời.
Đã xui xẻo dịch chuyển vào thế giới có khi không hoàn thành nhiệm vụ, mà cảm xúc tồn đọng còn làm khó cô nữa.
Ninh Thư tự thương thân, phải làm sao để tăng điểm may mắn? Phải làm sao để tăng nhân phẩm?
Lãnh Ngạo đi qua trước mặt Ninh Thư, dừng chân nheo mắt nhìn cô từ trên cao xuống.
Ninh Thư chớp mắt nhìn Lãnh Ngạo, không hiểu ý cậu ta.
Lãnh Ngạo nhìn vào mắt Ninh Thư, một đôi mắt trong trẻo phản chiếu mặt mình, tựa như sẽ chìm sâu trong đôi mắt ấy.
Lãnh Ngạo ý thức được không đúng.
Con nhỏ này bám riết cậu, quyến luyến cậu như con tâm thần rồi còn nói gì mà cậu bị Lăng Tuyết che mắt.
Lăng Tuyết đâu phải người để loại như nó phỉ báng.
“Đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không thích cậu, chấm dứt tình cảm này đi. Nếu cậu còn nói xấu Lăng Tuyết thì tôi sẽ cho cậu nếm mùi đau khổ.” Giọng Lãnh Ngạo lạnh tanh, Ninh Thư cam đoan cậu ta nói thật.
Cho nên đây là khúc mắc Ninh Thư đau đầu nhất trong nhiệm vụ.
Rõ ràng người ta đã đâm chồi nảy lộc với Lăng Tuyết, vậy mà vẫn một mực bắt người ta quay đầu là bờ.
Thế nên là, cảm xúc ơi em đừng có gây rối nữa được không?
Ninh Thư nhìn khuôn mặt kệch cỡm của Lãnh Ngạo, à không, là nhìn cằm. Cậu ta cao thật, Ninh Thư nhìn mà đau cả cổ.
Thấy Ninh Thư tái mét mặt mày, cậu rất vui vì đã ra mặt hộ Lăng Tuyết.
Lãnh Ngạo bóp nát trái tim rồi ung dung bỏ đi, không hề bận tâm mình sẽ làm thiếu nữ tổn thương.
Ninh Thư rợn người trước những cái nhìn khinh bỉ, những tiếng cười châm chọc xung quanh. Thật ích kỷ biết bao khi họ chỉ sống trong thế giới của mình và đi chỉ trích người khác.
Ninh Thư không hiểu nổi tại sao người ủy thác lại thích một kẻ như Lãnh Ngạo đến phát điên phát rồ nữa?
Là vì khuôn mặt hay gia thế của cậu ta?
Lãnh Ngạo trong mắt Ninh Thư chính là cái loại cậy quyền tự tung tự tác. Người như vậy có chỗ nào đáng để yêu?