Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư cảm thấy trái tim mình co thắt nhói đau, đây là cảm xúc của nguyên chủ. Nguyên chủ chưa từng tỏ ra mình là một nàng công chúa, mà là cô gái rơi vào lưới tình, luôn nghe theo con tim mách bảo trước Đoạn Tinh Huy.
Những tưởng mình đã đủ bần hèn trước Đoạn Tinh Huy, thế nhưng Đoạn Tinh Huy vẫn ghét thân phận công chúa Gia Huệ.
Ninh Thư thoát khỏi cảm xúc tự buồn thương tự oán trách, cô cười khẩy, thầm vẽ đường cho Đoạn Tinh Huy. Đầu thai cũng là một dạng kỹ năng đấy, có giỏi thì chú em cũng đầu thai thành Lý Ôn trở thành hoàng đế đi.
Chú em đang tưởng mình là ai vậy?
Ninh Thư hỏi Đoạn Tinh Huy: “Ta mắng ngươi hai chữ đần độn ngươi dám nhận không?”
Đương nhiên Đoạn Tinh Huy không hiểu ý Ninh Thư, nhưng vẫn đoán được đó không phải ý tốt.
Ninh Thư vụt roi, khinh khỉnh: “Cũng chỉ là một tướng quân bại trận, ngươi là cái thá gì mà đòi thích bổn cung? Nếu bổn cung mà là kẻ đã hại biết bao nhiêu quân lính ở biên cương như ngươi, vậy thì bổn cung sẽ chẳng còn mặt mũi nào sống tạm trên đời đâu.”
Đoạn Tinh Huy rung cơ mặt trông khá hung dữ, nhìn Ninh Thư vằn tia máu mắt. Dáng vẻ của Ninh Thư đã sỉ nhục nhân cách hắn một cách nghiêm trọng.
“Tóm lại là điêu dân muốn hại bổn cung.” Ninh Thư chọn bừa một lý do để giơ roi vụt vào mặt Đoạn Tinh Huy. Nếu gai roi vụt trúng vào mặt Đoạn Tinh Huy, vậy thì đặt dấu chấm hết cho cái mặt tuấn tú này rồi.
Loading...
Đoạn Tinh Huy biến sắc, dù gì cũng là một tướng quân nên hắn nhấc tay che mặt cực nhanh. Roi vút một tiếng vụt vào cánh tay Đoạn Tinh Huy, Đoạn Tinh Huy tái mặt, cây roi có gai găm vào da Đoạn Tinh Huy.
Đoạn Tinh Huy vẫn chưa thể tin được cứ nhìn Ninh Thư mãi. Ninh Thư cười khẩy thu roi lại, gai roi có dính miếng da thịt nhỏ. Cứ coi như đây là bóc tem roi cô đi, chẳng qua là cô chưa từng nghĩ sẽ vụt vào người Đoạn Tinh Huy thôi.
“Công chúa.” Đoạn Tinh Huy khiếp đảm tái mét mặt mày, run rẩy đôi môi và cả người cũng run lên theo. Rõ ràng là hắn không ngờ không ngờ đối phương sẽ đánh hắn ngay.
Mà còn không nể nang gì nữa.
Ninh Thư cười nhạt, dửng dưng: “Người đâu bắt kẻ hành thích bổn cung này lại.”
Đoạn Tinh Huy kêu đau và bịt cánh tay lại, máu chảy ròng theo kẽ hở ngón tay nhỏ giọt tí tách xuống phiến đá xanh.
Đoạn Tinh Huy lườm Ninh Thư bằng con mắt đỏ au: “Công chúa đừng tuyệt tình như thế.”
Tự bảo lấy người khác giờ còn vác cái mặt dày đến hạnh hoẹ cô tuyệt tình. Chú em vui tính thật đấy, làm như cô bội bạc Đoạn Tinh Huy không bằng.
“Não ngươi có vấn đề đúng không Đoạn Tinh Huy? Đã hành thích bổn cung còn vu khống bổn cung tuyệt tình. Mắng ngươi đần độn cấm có sai.”
Định mệnh nhé, mấy người này đều sống trong thế giới của riêng mình, trong mắt chỉ có người khác tổn thương mình chứ không nhìn thấy hành vi của mình tổn thương người khác.
Bà mệt lắm rồi nhé.
Đoạn phu nhân hớt hải chạy sang thì thấy con trai mình bị thương, nhìn thấy roi của Ninh Thư có dính máu thì trái tim bà suýt ngừng đập. Bà chưa từng động vào một ngón tay của thằng con trai yêu quý, mà nay lại bị một con đàn bà đánh rồi.
Đoạn phu nhân không thể mường tưởng được cơn tức trong lòng, bà muốn chất vấn Ninh Thư nhưng khi thấy đôi mắt lạnh lùng của Ninh Thư thì bà bỗng giật thót và tỉnh táo lại. Thế mà bà lại muốn chất vấn một nàng công chúa đấy!
Đoạn phu nhân ức nhưng không phát tiết ra được, bà đến phát điên mất. Đoạn phu nhân hận tại sao công chúa Gia Huệ không như trước kia, bà cũng hận Nhị Nha đang ngây ngốc ở Đoạn phủ.
Nếu không tại Nhị Nha Đoạn Tinh Huy sẽ không bị bãi quan, sẽ không chọc giận công chúa Gia Huệ.
Mới đây thôi Đoạn phu nhân còn định để Ninh Thư vào cửa làm lớn, còn thôn nữ không biết chui ở đâu ra kia sẽ tính sau. Mà giờ đây công chúa Gia Huệ đánh Đoạn Tinh Huy, vả lại còn chẳng nể nang thương xót là Đoạn phu nhân đã biết công chúa Gia Huệ không còn thương con trai mình nữa rồi.
Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?
Đoạn phu nhân mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bà vội xuống kiệu chạy đến kiểm tra vết thương của Đoạn Tinh Huy.
Đoạn phu nhân gần như bật khóc, không khống chế được sự khủng hoảng trong giọng nói: “Công chúa, sao người tuyệt tình vậy chứ?” Còn cứ thế này thì hy vọng nhỏ nhoi rằng Đoạn Tinh Huy sẽ phất lên một lần nữa không còn đâu. Việc nên làm nhất lúc này đó là xin công chúa Gia Huệ xin hoàng thượng thôi.
Đúng là tạo nghiệt mà.
Mẹ nó, lại thêm một người nữa mắng cô tuyệt tình. Đúng là mẹ con có khác, cách nghĩ cũng y sì nhau. Ninh Thư hừ lạnh: “Tuyệt tình gì? Điêu dân Đoạn Tinh Huy này dám xông vào phủ công chúa hành thích bổn cung, tất cả mọi người trong phủ công chúa đều có thể làm chứng.”
Đoạn phu nhân á khẩu, nhìn sang khuôn mặt tái nhợt của con trai mà rối rắm. Suy cho cùng vẫn là đàn bà quanh quẩn góc nhà nên gặp chuyện lớn vẫn không được việc: “Công chúa, xin cho thần phụ mang thằng con dại dột về chữa trị.”
Nói rồi sai người qua đỡ Đoạn Tinh Huy về.
“Từ từ đã.” Ninh Thư bật cười: “Đoạn phu nhân làm gì thế, bà dám mang kẻ hành thích bổn cung đi ư?”
Ninh Thư nhìn vũng máu dưới đất, lại nhìn Đoạn Tinh Huy mất máu đến tái nhợt mặt mày thì vui sướng.
Đoạn phu nhân bực bội ra mặt: “Công chúa, người phải đuổi tận giết tuyệt đến vậy à? Người đừng quên Tinh Huy là hôn phu tương lai của người đấy.”
Ninh Thư nghiêm mặt, cười khẩy: “Chú ý lời nói của mình Đoạn phu nhân à, đừng định gánh tội danh bôi nhọ danh dự hoàng tộc chứ. Đoạn Tinh Huy đã trở thành một kẻ bạch đinh mà bà lại huỷ hoại danh dự bổn dung như thế thì khéo không bổn cung vào cung xin hoàng thượng phân xử đấy.”
Ninh Thư lại gần Đoạn Tinh Huy và Đoạn phu nhân, Đoạn phu nhân khẽ rùng mình, lại nhìn thấy roi dính máu thì tái mặt.
Đoạn Tinh Huy che vết thương của mình chắn trước mặt Đoạn phu nhân, đôi mắt đen láy đón ánh mắt Ninh Thư.
“Đừng dại mà gây chuyện với bổn cung, nếu chạm vào vảy ngược của bổn cung, bổn cung sẽ khiến Đoạn gia không ngóc đầu lên được ở kinh thành. Nhớ lấy cái thân phận của mình, bổn cung còn chưa tính sổ chuyện ngươi dám lừa dối bổn cung đâu Đoạn Tinh Huy.”
Mặt Đoạn Tinh Huy vừa tái vừa nhăn nhó, công chúa Gia Huệ bỗng chốc thay đổi làm Đoạn Tinh Huy chưa kịp quen.
Đoạn Tinh Huy được Đoạn phu nhân dìu thất tha thất thểu về, Ninh Thư lại lên tiếng: “Đợi đã.”
Trái tim Đoạn Tinh Huy và Đoạn phu nhân cùng đập thịch một cái và lạnh sống lưng. Đoạn Tinh Huy bặm môi ngoảnh lại nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư mỉm cười, khuôn mặt lạnh lùng bỗng rạng rỡ hẳn lên làm Đoạn Tinh Huy sững sờ. Người lạnh lùng bỗng nhiên cười trông đẹp đến say lòng người.
Ninh Thư nói với Đoạn Tinh Huy: “Đoạn Tinh Huy này, bên bổn cung có một nha đầu phải nói là vô cùng vô cùng thích ngươi đó.”
Đoạn Tinh Huy ngẩn người, không hiểu Ninh Thư định làm gì?