Chuyển ngữ: Wanhoo
Có được bí kíp Tuyệt Thế Võ Công, Ninh Thư bắt đầu luyện võ đến quên ăn quên ngủ. Thực ra thì sao quên ăn được, ngày nào cũng ăn bao nhiêu thứ, muốn quên cũng không quên được.
Mỗi khi Ninh Thư ăn cơm, Nguyên Đông đều nhìn cô đầy rối rắm. Bữa nào công chúa cũng ăn lấy ăn để mà hai canh giờ sau đã tiêu hóa hết rồi, nhìn hãi hùng thật sự.
Nguyên Đông rất muốn khuyên công chúa nhưng cứ hễ chạm phải ánh mắt công chúa là cô lại thấy chột dạ, như bí mật giấu sâu đáy lòng bị mổ xẻ phơi bày trước ánh sáng.
Nguyên Đông cũng thôi bận tâm, dù gì thì công chúa đang phá hoại cơ thể của mình mà.
Từ đó phủ công chúa có lời đồn kỳ lạ, đồn rằng công chúa đau lòng đến phát điên. Cả ngày không ra khỏi cửa lại còn ăn nhiều, mọi người đều đồn công chúa Gia Huệ đã trở thành một nàng béo.
Đến cả Lý Ôn trong hoàng cung nghe được tin đồn này cũng phải cho gọi Ninh Thư tiến cung ngay, nhìn thấy Ninh Thư không biến thành nàng béo mới thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Thư không quan tâm tin đồn, thấy Lý Ôn chỉ nhìn mình không nói Ninh Thư sốt ruột: “Hoàng huynh cho gọi thần muội là có việc gì dặn chăng?”
Lý Ôn hỏi thản nhiên: “Ở phủ công chúa thấy thế nào?”
Ninh Thư khen ngợi: “Thích lắm ạ, không khí trong lành ở phủ công chúa rất thích hợp để tận hưởng tuổi trẻ.”
Loading...
“Nghe nói dạo này muội ăn rất nhiều?” Lý Ôn đánh tiếng mà cũng đánh giá Ninh Thư từ trên xuống dưới: “Ăn uống vô độ không tốt cho cơ thể, vẫn vì chưa quên được Đoạn Tinh Huy ư?”
Ninh Thư vội vàng xua tay, cô sợ mình chưa kịp thể hiện tấm lòng thì Lý Ôn đã cho rằng cô còn tư tưởng đến Đoạn Tinh Huy: “Thưa hoàng huynh, tại vì gần đây thần muội có được quyển Tuyệt Thế Võ Công nên đang luyện võ đấy ạ, người luyện võ ăn rất nhiều.”
Lý Ôn kinh ngạc, đây là lần đầu Ninh Thư thấy Lý Ôn có biểu cảm này.
“Muội vui là được.” Lý Ôn nói không mặn mà, hiển nhiên không tin Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công gì đó.
“Thật mà hoàng huynh, thần muội đang luyện Tuyệt Thế Võ Công thật đấy.” Ninh Thư vội vàng lấy bí kíp võ công ra cho Lý Ôn xem.
Lý Ôn nhìn xuống bốn chữ Tuyệt Thế Võ Công, anh ta trầm tư: “Muội cứ giữ là được.”
“Hoàng huynh, hay là ngài cũng tu luyện đi, thứ này có ích thật đấy, có thể nâng cao sức khỏe kéo dài tuổi thọ đó.” Ninh Thư đề cử hết lòng với Lý Ôn.
Âm thanh hệ thống máy móc cứng nhắc bỗng vang lên: “Ting, người chơi đã giao dịch bí kíp, không có tư cách tặng cho người khác.”
Ninh Thư giật thót, bí kíp này đã không còn là của cô nữa rồi. Ninh Thư đành cười a dua với Lý Ôn: “Hoàng huynh, có khi bí kíp này vẫn có nguy hiểm nào đó, để thần muội tu luyện trước nếu có nguy hiểm thần muội đón nhận trước cho.”
Lý Ôn cười như không cười nhìn lướt qua Ninh Thư, anh ta phẩy tay, Ninh Thư tung tăng ra khỏi cung.
Ninh Thư bước vào trạng thái luyện công điên cuồng, bỏ bê mọi chuyện. Bây giờ cơ thể Ninh Thư không phải đại vương dạ dày nữa mà cô đã bước sang một cảnh giới kỳ lạ khác. Cơ thể Ninh Thư luân chuyển dòng khí mỏng manh, dòng khí ấm áp dạt dào này đang di chuyển khắp người cô, củng cố người cô. Ninh Thư còn cảm nhận được mọi ngóc ngách trong cơ thể có sức mạnh cuồn cuộn. Ngay cả trí não cũng minh mẫn, tư duy khoáng đạt, cảm thấy thấy thế giới này tươi đẹp chưa từng có.
Cảm giác quá thần kỳ, Ninh Thư nắn bóp cánh tay mình, tuy vẫn là làn da mềm mại nhưng lại ngập tràn sức mạnh, cũng may là không phải cơ bắp cuồn cuộn.
Đạt được thành công ngoài mong đợi và Ninh Thư hùng hổ dẫn một đội nghi thức đến trang viên hoàng gia, cũng chính là trang viên của nguyên chủ. Trang viên hoàng gia rất rộng, có rất nhiều vườn cây, đất đai trồng đủ giống thực vật.
Ninh Thư nghĩ kỹ rồi, trong ăn mặc ngủ nghỉ thì ăn xếp đầu tiên. Không biết thế giới này có lương thực thu về sản lượng cao như khoai lang, khoai tây hay không. Nếu có thì đó sẽ là giống củ cứu đói khi xảy ra thiên tai.
Ninh Thư dạo một vòng quanh trang viên và khá thất vọng khi không nhìn thấy những loại củ này. Cô cho gọi quản sự trang viên đên hỏi, quản sự cũng bảo không có giống củ đó.
Ái chà không khoa học nhé, lịch sử nhân loại xuất hiện khoai lang từ hai nghìn năm trước thế mà cái thế giới này vẫn chưa có khoai lang. Không lẽ người ở thế giới này chưa phát hiện ra giống củ đó có thể cứu đói hả? Mà rõ ràng là công chúa lại phải đi trồng trọt, cạn lời nhỉ.
Ninh Thư đi vào rừng cây một mình để tìm xem trong đó có dây khoai lang dại nào không. Rừng cây trong trang viên khá âm u, mặt đất phủ một lớp lá cây dày qua năm tháng tích luỹ, còn có các loại côn trùng bò ở trên nữa.Ninh Thư cầm nhánh cây gạt bụi gai bụi cỏ đồng thời tìm kiếm cẩn thận xem có dây khoai lang hay không.
Càng vào sâu trong núi cây cối mọc càng rậm rạp lại còn to cao, tán cây che kín không trung, ngẩng đầu lên không nhìn thấy bầu trời và rừng còn phủ đầy sương mù. Nhỡ đâu đám sương này là khí độc từ lá úa lên men thì sao, Ninh Thư ái ngại không dám bước tiếp về phía trước.
Cả một ngày lang thang trong rừng cây, đói thì Ninh Thư bắt con thỏ nướng ăn. Điều làm Ninh Thư khá vui vẻ đó là chuyển động của cô ngày càng nhanh nhẹn, lúc bắt con thỏ không thấy vất vả chút nào.
Ăn một ít đồ vớ vẩn rồi Ninh Thư tiếp tục di chuyển, cả ngày không có thu hoạch tuy nhiên cũng kiếm được mấy cây ớt đỏ, cô cẩn thận đào cả bộ rễ và đất về.
Ninh Thư mang cây ớt về tự trồng trong sân nhà, Nguyên Đông đứng bên nhìn mà nóng ruột: “Công chúa ơi người đừng làm nữa, người để đó cho nô tỳ đi ạ.”
Thật ra Ninh Thư không hiểu biết nhiều về trồng trọt nhưng dù gì cô cũng từng sống ở thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, vả lại ở trang viên còn có rất nhiều quản sự và tá điền biết trồng trọt nên cô tự có tay và cũng có mồm hỏi được.
Hôm sau Ninh Thư tiếp tục lởn vởn trong rừng cây, cô không hy vọng nhưng không cam tâm, tại sao không tìm thấy dây khoai lang dại nào chứ, không khoa học gì cả.
Quanh co mãi Ninh Thư vẫn không tìm được, cô ngồi trên cành cây móc lương khô ra ăn. Ngồi trên cành cây cao dõi mắt trông ra phía xa, bồn bề đều là sương trắng lượn lờ quanh cây xanh.
Trông rất là thần bí.
Ninh Thư nhìn đến ngây ngẩn, bỗng nhiên ngón tay nhói cái, cô nhìn xuống thì thấy ngón tay xuất hiện hai chấm đỏ nhỏ và lương khô trong tay biến mất rồi, biến mất rồi á phắc diu.
Ninh Thư hốt hoảng, cô bị con gì cắn đây, cô không nhìn thấy con gì hết. Ninh Thư vội vàng bóp ngón tay, không biết có độc không nữa. Bóp một lúc chỉ chảy ra máu đỏ chứ không có dấu hiệu trúng độc.
Mẹ ơi ở đây quá nguy hiểm mau mau rời khỏi đây thôi, phải chăng khoai lang thế giới này bị bão hoà, hay vốn dĩ không hề có?