Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư tròn miệng ngạc nhiên, người... tu chân! Sao nói là thế giới đơn giản nhất? Sao ở đâu ra cả người của thế giới tu chân?
Ninh Thư biết người tu chân là ai, họ là thần tiên trong mắt người thường.
Thế giới học đường mà có nhân vật khủng bố như thế?
Ninh Thư hết hy vọng vào nhiệm vụ này.
Cô chỉ là dân thường còn người ta là thần tiên sống có thể phá đá, lập bang hội, hô mưa gọi gió. Trong trường là hoa khôi được cả trường quý mến, ra ngoài trường là chị đại xã hội đen.
Thế giới này sắp bị Lăng Tuyết chơi nát.
Hai bên khác biệt một trời một vực mà là nhiệm vụ đơn giản? Ninh Thư nghi cái hệ thống vô nhân tính kia cố ý chơi đểu mình.
Cô nhìn nguyện vọng của người ủy thác:
Thứ nhất, Lăng Tuyết kiêu ngạo mất tất cả, Lãnh Ngạo tôi thích không bị Lăng Tuyết bỡn cợt.
Loading...
Thứ hai, trả thù những kẻ về phe Lăng Tuyết bắt nạt tôi.
Ninh Thư: ...
Nhiệm vụ này sai quá sai, cô là người thực thi nhiệm vụ nhưng không có lợi thế.
Cô chẳng khác nào con tép cong đuôi trước con cá kình.
Ninh Thư gọi thầm trong lòng để thử liên lạc với hệ thống.
Nguyện vọng của người ủy thác khó quá, cô không thực hiện được.
Cô rất yêu quý cái mạng quèn của mình.
Cô biết sức mình đến đâu, rõ ràng là cô sẽ bị đánh bay dù chưa chạm vào Lăng Tuyết.
Ninh Thư chỉ thử thôi nào ngờ có thể liên lạc với hệ thống. Trong đầu cô loẹt xoẹt nghe như tiếng điệnchạy, hệ thống hỏi máy móc: “Tại sao bạn ở thế giới này?”
Ninh Thư hộc máu, sao cô biết mình lại ở thế giới này?
“Tại sao bạn ở đây? Đây là thế giới trung cấp, bạn không thể hoàn thành nhiệm vụ của thế giới trung cấp! Ôi, hình như dịch chuyển nhầm thế giới. Tôi đang bị trục trặc tạm thời không thể đưa bạn trở về. Nếu bạn đã nhập vào người ủy thác, bạn phải tiếp tục thực hiện nhiệm vụ!”
Lại loẹt xoẹt tiếng điện chạy và hệ thống biến mất.
Ninh Thư đần mặt, vậy là nhiệm vụ khó gấp nhiều lần? Tự nhiên Ninh Thư nhớ đến điểm may mắn, hay vì điểm may mắn thấp quá nên bị dịch chuyển nhầm?
Làm ăn kiểu này có chết cô không.
Đã vậy Ninh Thư không sợ nữa, hết đường lui thì Ninh Thư càng hộc tốc xông lên. Chết cũng chết rồi, còn gì đâu mà sợ.
Ninh Thư rất giỏi nhẫn nhịn và chịu đựng, được sống nhờ cơ thể khoẻ mạnh đã lãi to lắm rồi.
Vụ bạo lực vừa rồi xảy ra do người ủy thác mách lẻo với Lãnh Ngạo việc Lăng Tuyết là dân xã hội, quen cả trùm xã hội đen.
Người ủy thác kể rất nhiều chuyện bẩn thỉu của Lăng Tuyết, cốt muốn giúp Lãnh Ngạo tỉnh táo đừng bị lừa.
Người ủy thác nói thật, Lăng Tuyết là dân xã hội và chân mệnh thiên tử của cô ta chính là trùm xã hội đen.
Mặt thiên thần thủ đoạn tàn nhẫn mới là gu của Lăng Tuyết. Học sinh theo đuổi trong trường chỉ là đám nhãi ranh cho Lăng Tuyết chơi đồ hàng lúc buồn chán.
Thế mà ba cậu con nhà siêu giàu cứ thích đâm đầu vào Lăng Tuyết trơ tráo.
Lăng Tuyết người ủy thác nói xấu mình với Lãnh Ngạo.
Người ủy thác chỉ là con tép riu, không có vé bắt cô ta gẩy móng tay.
Cô ta sai học sinh khác dạy cho người ủy thác một bài học, và thế là có vụ bạo lực khi nãy.
Học sinh đánh cô cũng là đối tượng trả thù của người ủy thác.
Hừm, nhiệm vụ thì nặng mà đường thì xa!
Ninh Thư chưa nghĩ ra cách xử lý, đúng hơn là cô bây giờ không làm nên trò trống gì. Không có gì quan trọng hơn một cơ thể khỏe mạnh, cô cần xử lý các vết thương trước đã.
Ninh Thư ra khỏi nhà vệ sinh, hành lang vắng hoe do đang trong giờ học, cô men đến phòng y tế theo trí nhớ,
Cán bộ y tế là một anh chàng hơn hai mươi tuổi, mắt kính hững hờ nơi sống mũi tôn thêm nét nho nhã cho khuôn mặt tốt mã của anh ta. Mặc áo bác sĩ dài màu trắng quyến rũ ra trò. Tóm lại anh ta là người có sức hút.
Nhìn cái phòng y tế không phải nữ sinh đau bụng cũng bị đau chân, quá hơn khi đến tháng cũng đến nhờ thầy y tế xoa bụng, là đủ hiểu anh ta được nữ sinh chào đón nhiều thế nào.
Cô chỉ nhìn thấy những đôi mắt bắn tim của nữ sinh, cô không thấy họ đau thật. Ở đây chỉ có mình cô bị thương, cho cô chen hàng được không?
Ninh Thư dựa tường đợi hết hơi mới đến lượt.
Thầy y tế tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy những vết bầm dập trên mặt cô. Chắc vì nhiều học sinh giả bệnh quá, tự nhiên có học sinh bị thương thật làm thầy có hứng thú.
Ninh Thư chỉ cục u trên trán: “Thầy xử lý giúp em cái.”
Cứ tưởng cán bộ y tế là phụ nữ, nào ngờ là anh đẹp trai nên không cần anh ta xử lý vết thương trên người.
Đẹp trai thế này làm thầy y tế quá là lãng phí tài nguyên.
Nhưng phải công nhận địa bàn của nữ chính có khác, thầy y tế cũng cần ngon trai.
Thầy y tế dí mạnh miếng bông tẩm cồn sát trùng, Ninh Thư đau kêu ai ái.
Thầy y tế không thù không oán cũng nặng tay với cô, chẳng lẽ Lăng Tuyết đã khống chế cả cái ICE này?
Thầy y tế dán băng sơ sài rồi hỏi: “Xong rồi, sao lại thành ra thế này?”
Sưng to vậy mỗi sát trùng đã xong? Trầy da chảy máu mà dán mỗi cái băng đã xong?
Mòn mông ở bệnh viện nhiều năm, Ninh Thư biết đây là thái độ vô trách nhiệm, coi rẻ mạng sống.
Ninh Thư chỉ trán, nực cười: “Xong rồi?”
Ninh Thư rất khó chịu với thái độ làm việc của thầy y tế.
Thầy y tế đẩy kính, mắt kính loé ánh sáng nguy hiểm, anh ta hỏi dửng dưng: “Em muốn băng bó thế nào? Băng kín người?”
Gia tộc có bác sĩ riêng, học sinh trường này không cần cán bộ y tế, chức vụ của anh ta chỉ trưng cho có.
Thầy y tế nhướn mày nhìn học sinh yêu cầu cao.
Ninh Thư nghẹn họng, người ta nói chuyện hợp tình hợp lý còn cô thì như trả treo vô cớ.
Đến thế giới này chưa được bao lâu mà nhận thức về thế giới của cô lộn tùng phèo.
Nữ sinh đi học đánh bạn xơi xơi, thầy y tế đi làm kiêu căng vô trách nhiệm. Mấy người không sợ nhà trường đuổi cổ à?
Ninh Thư cạn lời không muốn nói chuyện với anh ta.
Cô rời khỏi phòng y tế.
Trong đầu cô lúc này chỉ có nhiệm vụ, khó đến mấy cũng phải cố mà hoàn thành.