Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhìn Lãnh Ngạo bừng bừng khí thế đi gây sự với Lâm Giai Giai, Lăng Tuyết vô cùng khó chịu. Trước kia Lãnh Ngạo chỉ có cô, mà Lãnh Ngạo của bây giờ lại đặt sự chú ý vào con nhãi Lâm Giai Giai.
Dù có vì gì thì đây cũng không phải dấu hiệu tốt.
Lăng Tuyết đi tìm hai cậu ấm khác, cô đang rất cần tinh khí con người. Hai cậu ấm này thích lẽo đẽo theo cô, tinh khí tới cửa sao phải từ chối.
Mặt khác, Lãnh Ngạo đã tìm thấy Ninh Thư, Ninh Thư đang cố gắng học tập, mặc dù học hành rất vất vả nhưng Ninh Thư vẫn cố gắng học tập.
Lãnh Ngạo rón rén đi qua định bụng đá bay cái bàn của Ninh Thư, song Ninh Thư thò chân ngáng cậu ta trước, duỗi chân đạp vào đầu gối Lãnh Ngạo.
Lãnh Ngạo cười khỉnh trong lòng, cậu đã có đề phòng, né tránh đòn tấn công của Ninh Thư trong nháy mắt. Ăn no đòn như vậy chẳng lẽ vẫn còn tác dụng, cô gái coi thường cậu quá.
Dạo này cậu rất chăm học đánh nhau, không lý nào sẽ thua một nữ sinh.
Ninh Thư mượn đà kéo cánh tay Lãnh Ngạo, tặng cậu ta một cú quật vai nữa. Lãnh Ngạo nằm dưới đất tức gần chết, cô gái này là người khổng lồ à, đâu ra khỏe thế.
Ninh Thư phủi tay, ưỡn ngực nhìn Lãnh Ngạo dưới đất: “Tôi nói cho cậu biết cậu đừng đến gây sự với tôi nữa.”
Loading...
Lãnh Ngạo nhìn biểu cảm thờ ơ trên mặt Ninh Thư thì thấy mình như con tép riu nhỏ bé không đáng để vào mắt. Vì sao một nữ sinh lại bình tĩnh khi đứng trước mặt cậu, không hề có tình cảm như các nữ sinh khác?
Lãnh Ngạo nhớ lại ngày trước Lâm Giai Giai luôn bám lấy mình, trong mắt ngập tràn tình yêu cuồng nhiệt, còn giờ trong đó không còn gì hết.
Lãnh Ngạo tức, cậu cảm nhận được thái độ lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt đến thờ ơ của nữ sinh này với mình.
Đương nhiên Ninh Thư thèm vào quan tâm cảm nhận của Lãnh Ngạo, kể cả có biết cũng sẽ chỉ dựng ngón giữa. Có một số người khốn nạn chính là khốn nạn, vô cùng khốn nạn, chẳng đáng để bạn quan tâm.
Lãnh Ngạo phủi bụi, cậu vênh mặt cảnh cáo: “Tôi đã nói rồi đừng có mà bắt nạt Lăng Tuyết, không là tôi xử đẹp cậu.”
Ninh Thư: ...
Đã bị thần kinh lại còn bị nặng nữa, rõ ràng cô không hề nhăm nhe làm phiền Lăng Tuyết, ngược lại là cái cậu Lãnh Ngạo này vẫn luôn quấy rầy cô để lấy lại danh dự.
“Cứ vò vò như muỗi bay quanh tôi chính là cậu đó, đừng bảo cậu thích tôi nên mới gây sự với tôi ở khắp nơi nhé? Thầm thích tôi mà khó nói nên mới dùng cách này tiếp cận tôi à?”
Ninh Thư nói hươu nói vượn bởi vì cô rất ghét Lãnh Ngạo kiếm chuyện với cô khắp nơi, cô rất muốn học hành chỉn chu được chưa.
Chương trình học ở ICE rất nặng, quá nhiều kiến thức, Ninh Thư nhồi kiến thức vào đầu như hớp bọt biển. Học nhiều luôn luôn đúng, kể cả bây giờ không hiểu về sau sẽ thông thôi.
Lãnh Ngạo nghe thấy thế thì kích động như bị sỉ nhục, cậu tức cười, chỉ ngón tay run rẩy vào Ninh Thư.
“Tôi mà thích cậu, tôi thích cậu kiểu gì, cậu nhìn lại mình xem cậu có chỗ nào đáng để tôi thích chứ? Đã khỏe như đàn ông lại còn xấu. Cậu đúng là mơ mộng hão huyền. Tôi thích cậu thế nào được, tôi sẽ không thích cậu, có thích chó tôi cũng không thích cậu.”
Ninh Thư: Đúng là thằng ngốc, sửng cồ lên thế làm gì.
Lãnh Ngạo kích động, nhìn sang thấy Ninh Thư dửng dưng như không bỏ vào tai những gì mình nói làm Lãnh Ngạo nghẹn lời.
Ninh Thư mặc kệ cái đồ tâm thần, cô ôm sách chuẩn bị đi tìm thầy y tế. Ninh Thư mới phát hiện ra một bí mật cực kỳ khủng đó là thầy y thế uyên bác, cái gì cũng biết.
Có rất nhiều bài Ninh Thư muốn hỏi anh ta, tuy thầy y tế không kiên nhẫn nhưng vẫn giảng cho Ninh Thư nghe.
“Này tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu định đi đâu. Này, Lâm Giai Giai...” Lãnh Ngạo kéo Ninh Thư lại nhưng rồi vứt tay ra ngay như cầm phải cái gì đó ghê tởm.
Ninh Thư: ...
Bị hâm à, bị hâm thì đi gặp bác sĩ nhé.
Ninh Thư ôm sách đến chỗ thầy y tế, Lãnh Ngạo vẫn luôn đi theo lảm nhảm bên tai làm Ninh Thư phiền muốn chết.
Ninh Thư dừng bước, ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạo: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì, cậu đi theo tôi làm gì?”
Lãnh Ngạo bị Ninh Thư nhìn mà mất tự nhiên, la lớn: “Tôi đâu có đi theo cậu, đường này của nhà cậu chắc chỉ cậu được đi à, vừa hay tôi cũng đi đường này đã làm sao. Tôi nói cho cậu biết cậu đừng có mà suy nghĩ vớ vẩn.”
Ninh Thư: Chị đây đâu có suy nghĩ cái gì!?
Lạnh Ngạo ngó cô bạn, cô bạn thờ ơ như thể không có gì lọt được vào mắt.
Đột nhiên Ninh Thư dừng bước, Lãnh Ngạo đi phía sau đụng vào người Ninh Thư, Lãnh Ngạo hừ lạnh: “Cậu dừng lại làm gì?”
“Im.” Ninh Thư hạ giọng, kéo Lãnh Ngạo ngồi xổm xuống bên dưới cửa sổ. Lãnh Ngạo định hất tay Ninh Thư ra nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Thư, cậu hỏi nhỏ: “Sao thế?”
“Suỵt, đừng nói chuyện.” Ninh Thư rướn cổ nhìn vào phòng thông qua cửa sổ. Đây là phòng dụng cụ để các thiết bị thể dục, trong phòng chỉ có ba người.
Ninh Thư nhìn tình huống trong phòng, lại là cảnh này. Trước mặt Lăng Tuyết là hai cậu ấm, áo váy Lăng Tuyết tung bay, hai người con trai ngồi trên đệm hoảng hốt, mặt mũi tái nhợt.
“Diệc Phi và Phi Dương làm sao vậy, hai chúng nó đang làm gì thế?” Lãnh Ngạo hằm hằm khó chịu, vô cùng khó chịu. Lăng Tuyết và hai người anh em của cậu ở riêng với nhau làm Lãnh Ngạo rất không thoải mái.
Lãnh Ngạo đã tự mặc định Lăng Tuyết là người con gái của mình. Cậu biết hai người anh em của cậu có ý với Lăng Tuyết, thế mà hai đứa chúng nó dám giấu cậu ở riêng với Lăng Tuyết.
Lãnh Ngạo đứng dậy đi vào phòng, Ninh Thư vội vàng kéo Lãnh Ngạo lại, Lãnh Ngạo gắt: “Cậu buông ra, tôi phải vào trong.”
Ninh Thư rất muốn đấm vào đầu cậu ta, ngại trong phòng có người nên Ninh Thư kề sát nói vào tai Lãnh Ngạo: “Tạm thời đừng nóng vội.”
Lãnh Ngạo khựng người, có hơi nóng phả vào lỗ tai làm nó tê dại, cả người nổi da gà, cậu để mặc cho đối phương giữ mình.
Ninh Thư nhìn tình huống bên trong, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hai cậu ấm, Ninh Thư khẳng định Lăng Tuyết đang sử dụng tà thuật nào đó.
Lăng Tuyết trong phòng đã thu công pháp, nhìn hai cậu con trai rồi cô bắt đầu sờ soạng hai cậu ta. Tiếp đó cô cởi áo váy của mình, hai cậu ấm kinh ngạc, vội vàng trút sạch quần áo.
Ninh Thư: ...
Ninh Thư ngoảnh lại nhìn Lãnh Ngạo, cậu ta thẫn thờ như bị sét đánh.