Chuyển ngữ: Wanhoo
Trước là ông chú y tế xem thường chỉ số thông minh của Ninh Thư, sau là dửng dưng lấy quả bom không biết ở đâu ra.
Quả bom này trông quen nhé. Đây... Đây không phải quả bom trong hầm à? Ông chú y tế mang theo bao giờ vậy? Gỡ bom rồi mà, sao nó lại đang chạy?
Thời gian ở trên lại nhảy, điều Ninh Thư ngơ ngẩn đó là thời gian chỉ có một phút.
Ninh Thư trố mắt ra nhìn ông chú y tế. Đúng là điên thật, bảo sao người ta gọi là Kẻ điên.
Mặc Lãnh Hiên nhìn quả bom anh ta cố tình vứt ở lối đi đang được tung hứng trong tay ông chú y tế
Thầy y tế nhoẻn miệng cười, anh ta cầm bom như cầm táo đi đến trước mặt Mặc Lãnh Hiên và Lăng Tuyết, ngang nhiên vuốt ve mặt Lăng Tuyết.
Sắp chết đến nơi vẫn còn háo sắc.
Ninh Thư lùi sau mấy bước, cô gọi ông chú y tế: “Mình chạy trước thôi chú.”
Ông chú y tế nào có quan tâm Ninh Thư, anh ta chăm chú vuốt ve mặt Lăng Tuyết một cách tôn thờ tuyệt đối.
Loading...
Bàn tay vuốt khắp mặt như rắn trườn làm Lăng Tuyết nổi da gà.
Mặc Lãnh Hiên chưa từng gặp kẻ không sợ chết như thằng này, dám chạm vào phụ nữ của anh ta trước mặt anh ta, không những thế, người phụ nữ của anh còn khá hưởng thụ.
Mặc Lãnh Hiên chĩa súng vào đầu ông chú y tế, vậy mà kẻ thần kinh kia còn ôm chặt lấy Lăng Tuyết, nói như thể không có việc gì: “Tôi cam tâm tình nguyện bị nổ chết với cô.”
Ninh Thư: ...
Ôi mẹ ơi, ông này điên thật rồi, Ninh Thư đến phải vái lạy ông chú háo sắc. Nghe tiếng bom tích tắc tích tắc, trái tim Ninh Thư sắp ngừng đập: “Chú đừng sờ nữa, chúng ta phải làm sao giờ.”
Lăng Tuyết còn điên hơn Ninh Thư, cô bị một thằng đàn ông gớm ghiếc ôm, còn không biết thằng cha chết tiệt này chui từ đâu ra mà cứ luôn quấy rầy mình. Nếu không có bản lĩnh, cô đã bị gã đàn ông này bắt được từ lâu.
Chết tiệt giờ là sao, Lăng Tuyết cảm thấy có một con dao lạnh chọc vào lưng, cái lạnh này làm cô bất an.
Thằng nhãi này dám kề dao vào cô, không thể tha thứ cho nó được.
Bom vẫn kêu tích tắc, Lăng Tuyết gằn giọng: “Rốt cuộc anh định làm gì?”
Ông chú y tế nói: “Tôi chẳng định làm gì, tôi nói rồi tôi cần cô, cô có muốn theo tôi không?”
Ninh Thư muốn khóc quá, ông chú không xác định được tình hình hiện giờ à. Cô giơ súng không biết chĩa vào ai, nếu có thể Ninh Thư rất muốn bắn tung đầu ông chú không biết thức thời kia.
Mặc Lãnh Hiên sầm mặt chĩa súng vào thầy y tế, thầy y tế ôm Lăng Tuyết, Ninh Thư hét lên: “Mấy người không để ý đến bom sao? Bom, bom sắp nổ rồi đó.”
Tình yêu tình báo có thể khiến con người quên sống chết à.
Ông chú y tế ngơ ngác nhìn quả bom trong tay, lại còn thật ngỡ ngàng: “Ồ, sắp nổ thật.”
Mặc Lãnh Hiên: ...
Lăng Tuyết: ...
Ninh Thư: ...
Lăng Tuyết điên mất, dây vào thằng điên thì không thể nói lý được, cô đành nói: “Vậy đi, mọi người cùng vứt súng. Anh... Anh cũng ném bom đi.”
“Thế vứt hết súng đi.” Ông chú y tế không hề nóng vội.
Có câu ngang ngược đến mấy cũng phải sợ người liều mạng, Mặc Lãnh Hiên tung hoành lâu như vậy nhưng đó giờ chưa từng tiếp xúc với loại người như thằng này. Chắc chắn đầu óc thằng cha này có vấn đề.
Mặc Lãnh Hiên liếc Ninh Thư, nói: “Cô và tôi cùng vứt.”
Tình huống hiện giờ rất kỳ quặc, vào lúc súng Ninh Thư bay ra xa và rơi xuống đất, một viên đạn sượt qua cô.
Định mệnh chơi bẩn à, Ninh Thư chửi thầm trong bụng. Mặc Lãnh Hiên bắn Ninh Thư rồi mới vứt súng, nếu Ninh Thư không né nhanh có khi đã trúng đạn thật.
“Mày không trung thực.” Thầy y tế nhìn Mặc Lãnh Hiên, dao kề eo Lăng Tuyết đâm thẳng vào người cô ta.
Con dao lạnh lẽo xâm nhập cơ thể, cô hét trong đau đớn, thằng cha điên thật rồi.
“Giờ mày nên vứt bom.” Mặc Lãnh Hiên vô cùng khó chịu, đang sung sướng với Lăng Tuyết lại phát hiện có người đến nên mới chạy vào lối đi bí mật. Vứt một quả bom ở lối đi cho nổ là cảm giác vô cùng sảng khoái, thế nhưng tình huống bây giờ lại làm anh ta khó chịu.
Thầy y tế nhún vai vứt bom về phía Mặc Lãnh Hiên, Mặc Lãnh Hiên đón được bom. Nhìn con số nhảy lên dù là Mặc Lãnh Hiên trời sụp cũng không hề hấn cũng phải tái mặt.
Mặc Lãnh Hiên dồn hết sức vứt bom ra xa và bùm một tiếng, sóng nhiệt mạnh ập đến.
Ninh Thư nằm bò dưới đất từ trước nên không bị làm sao, trong khi đó thầy y tế vô lương tâm núp sau lưng Lăng Tuyết. Lăng Tuyết mặt đỏ tưng bừng, tóc tai xoăn tít do sóng nhiệt, còn đâu cô gái xinh đẹp lạnh lùng bình thường.
Ninh Thư bịt miệng cười trộm, cạn lời với thầy y tế.
Anh ta thích Lăng Tuyết thật à?
Thường thì đàn ông nên che chở cho nữ chính nhưng anh ta đây lại trốn sau lưng bạn nữ chính.
Sao chú nhát thế, tôi dám chắc nữ chính không thích cái tính nhát cáy này của chú đâu.
Mặc Lãnh Hiên đứng dậy, nhìn thấy thảm trạng Lăng Tuyết, anh ta quát ông chú y tế: “Mau thả cô ấy ra.”
Thầy y tế kéo Lăng Tuyết đến bên Ninh Thư: “Tại sao tôi phải thả cô ta.” Nếu được thì Ninh Thư rất muốn bảo đừng mang nữ chính qua đây, ở chung với nữ chính khổ lắm.
Thầy y tế đá Ninh Thư: “Óc chó, em đang thơ thẩn cái gì thế, không đi à?”
Ninh Thư nhìn Lăng Tuyết, cô không nghĩ Lăng Tuyết sẽ ngoan ngoãn để bọn cô mang đi. Đừng quên Lăng Tuyết là người tu chân, cô ta có nhiều mưu mẹo khó lường.
Lăng Tuyết muốn dùng mưu nhưng cô hết sạch linh khí. Chút tinh khí ít ỏi mới hấp thụ được của Mặc Lãnh Hiên đã dùng cả vào chữa vết thương. Vết thương mới lành giờ lại bị đâm ở lưng.
Lăng Tuyết điên tiết, hai người này cấu kết với nhau làm xằng làm bậy, một bắn súng một đâm dao. Cô bực lăm rồi, cô sẽ bắt hai kẻ này trả giá đắt.
Mặc Lãnh Hiên sầm mặt nhìn thầy y tế tự tìm đường chết, hắn rít giọng: “Mày đã làm tao điên tiết, tao sẽ cho mày cầu sống không được xin chết không xong.”
Thầy y tế tỏ ra ngạc nhiên: “Tao mới là người cho người khác cầu sống không được xin chết không xong.”
Mặc Lãnh Hiên tức điên, gân xanh trên trán co giật, thằng cha này có vấn đề đúng không.
Thói đời khó hiểu, con mẹ các anh, trò chuyện thế để làm gì, chúng ta không nên chạy trước à?