Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư bắt đầu cuộc sống tập bắn súng. Ninh Thư nóng lòng bắn thử một phát, bị huấn luyện viên tung đầu nhìn chằm chằm, cô run tay không biết viên đạn bay đi đâu.
Huấn luyện viên sờ súng bên hông, Ninh Thư khựng người: “Cháu thử lại, cháu hứa sẽ bắn trúng bia.”
Huấn luyện viên tung đầu: Ha ha.
Ninh Thư tập luyện điên cuồng, thời gian đầu không biết đạn bay nơi nào. Người trong câu lạc bộ đều né Ninh Thư, lỡ đâu bị con gà này bắn trúng thì oan quá.
Ninh Thư chệch nòng súng, tư thế sai cái là huấn luyện viên tung đầu dí súng vào đầu cô ngay, thú thật Ninh Thư bị dọa sợ vãi đái nên tiến bộ vùn vụt.
Từ một cô gái không bắn trúng bia ngắm thì nay cô đã bắn trúng bia ngắm.
Ninh Thư cắm rễ ở câu lạc bộ, ăn ngủ đại tiện tiểu tiện đều ở đây. Cô luyện tập không ngừng nghỉ, mệt đến nỗi cánh tay không nhấc lên nổi, cô còn nghĩ tay cô sắp thành bắp càng cua đến nơi.
Dẫu vậy Ninh Thư không ngại mệt, đây là kỹ năng bảo vệ mạng sống, thêm một kỹ năng là thêm một cơ hội sống sót khi chạm trán với nữ chính nguy hiểm.
Huấn luyện viên tung đầu đưa cho Ninh Thư một chai dầu thuốc, miễn cưỡng bắt chuyện: “Cô em với Kẻ điên có quan hệ gì?”
Loading...
Không có quan hệ gì hết.
Đương nhiên Ninh Thư không dại nói vậy, nói ra có khi ông chú thích bắn tung đầu này sẽ bắn tung đầu cô thật.
Ninh Thư cười ha ha tỏ vẻ chú đoán xem. Huấn luyện viên tung đầu lại sờ súng, có vẻ rất muốn bắn tung đầu Ninh Thư.
Mỗi lần thấy chú hung dữ sờ súng cô đều sợ hãi tột độ. Cảm ơn ông chú y tế đã làm mọi người kiêng kị anh ta, giúp cô có thể cáo mượn oai hùm.
Ninh Thư ăn ngủ ở câu lạc bộ, ngày ngày tập bắn súng, bất ngờ là giờ cô đã có thể bắn tới vòng số năm.
Vui chết đi được.
Hôm nay Ninh Thư nhận được thông báo từ nhà trường nếu không đi học sẽ bị đuổi học.
Được thôi, cô bé quyết không để bị đuổi học.
Sống trong câu lạc bộ quá lâu nên bỗng chốc cô khó thích nghi với không khí yên bình trong trường.
Lúc Lăng Tuyết nhìn thấy Ninh Thư, cô lại cảm thấy cô gái này thay đổi. Trông nó thâm trầm, tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Nguy hiểm này không phải nguy hiểm của con tép mà là của con cá kình.
Nhận định này làm Lăng Tuyết vô cùng khó chịu, cô nhìn vào mắt Ninh Thư. Cảm giác được tầm mắt của Lăng Tuyết, Ninh Thư cố ý khinh thường.
Đôi mắt Lăng Tuyết thổi bùng phẫn nộ ngay tức khắc, cô mất khống chế và lại toả ra áp lực linh khí làm mọi người khó thở.
Ninh Thư cảm thấy mình lại chán sống rồi, kiêu ngạo với nữ chính không phải chán sống thì là gì?
Ngày trước Lăng Tuyết bơ Ninh Thư, chống mắt lên nhìn con múa rối mua vui. Còn giờ Ninh Thư làm cô tức nghẹn, trong lòng xuất hiện thôi thúc phải tiêu diệt con rối này nếu không cuộc sống về sau sẽ bị xáo trộn.
Lăng Tuyết rất tin tưởng vào linh cảm.
Đến trường rồi mới biết nhà trường gọi cô đi học bởi mai là sinh nhật cậu ấm Lãnh Ngạo. Gọi đi để Ninh Thư không quên cô được Lãnh Ngạo mời dự tiệc sinh nhật.
Ninh Thư suýt sửng cồ khi biết nguyên nhân. Nghỉ học được nhà trường nhắc nhở làm cô tưởng mình quan trọng, đậu má, đúng là tự mình đa tình.
Ninh Thư đến phòng y tế tìm ông chú y tế, nhìn cả cái phòng toàn người bệnh mà Ninh Thư vẫn không hiểu tại sao ông chú y tế làm việc ở đây.
Chắc chắn có mục đích, người khiến huấn luyện viên tung đầu kiêng kị thì sao là thầy y thế bình thường được.
Thầy y tế rất ngạc nhiên khi Ninh Thư xuất hiện, anh ta ngắm qua ngắm lại: “Ồ em còn sống à? Em không đến câu lạc bộ sao?”
Ninh Thư: ...
Ninh Thư suýt hộc máu, ông này biết trong câu lạc bộ toàn các hung thần cuồng giết người đã không nhắc nhở cô lại còn để cô ngênh ngang xông thẳng vào. Sao anh ta độc ác thế, có còn chút tình người nào không vậy?
Ninh Thư hớn hở vỗ súng nữ nhét ở eo: “Cảm ơn chú.”
Ông chú y tế nhìn cô: “Em ghét hoa khôi Lăng Tuyết đúng không?”
“Đến chú cũng biết Lăng Tuyết, cô ta nổi tiếng quá.” Ninh Thư giật thót: “Ê, đừng nói chú cũng nhé?”
“Cũng gì?”
“Cũng thích Lăng Tuyết.” Cô khổ quá mà.
Thầy y tế nhướn mày: “Tại sao em lại cho rằng tôi thích Lăng Tuyết?”
Nữ chính đi đến đâu tất cả đàn ông bị hạ gục trong nháy mắt đến đó, không một người đàn ông nào thoát khỏi hào quang mary sue của cô ta. Thầy y tế nhiều tiền, mặt đẹp, dáng chuẩn, quan trọng nhất anh cũng đen tối, thoả mãn yêu cầu trở thành nam phụ.
Ninh Thư đau đầu quá, cô đến lạy ông chú y tế: “Ngoài kia còn rất nhiều cô gái cớ sao buộc mình vào một cọc.” Ninh Thư khóc mất, nếu ông chú thích nữ chính thì con mẹ nó, cô đương đầu với nữ chính thế nào đây?
Thầy y tế day trán, anh ta giẫm chân Ninh Thư đang mếu máo, đã thế còn dí mạnh.
Phắc, phắc diu, đau quá. Ninh Thư xoa chân hờn thầy y tế vô tình. Quá buồn cho một quân tốt thí, nếu là nữ chính khóc đã được ôm vào lòng vỗ về, chẳng biết an ủi sao ngoài việc đưa khăn giấy lau nước mắt nước mũi.
Thầy y tế giội gáo nước lạnh: “Bớt trưng cái mặt sắp chết kinh bỏ mẹ trước mặt tôi đi, đã xấu thì đừng có làm màu.”
Ninh Thư: ...
Không hiểu sao Ninh Thư cảm thấy thầy y tế của hiện giờ không còn dịu dàng như lần đầu gặp.
Có đeo kính cũng không giấu được hơi thở độc ác của anh ta.
Đậu má, đừng bảo anh ta là ác ma đội lốt người muốn hủy diệt thế giới nhé?
Ông chú y tế hỏi: “Em luyện tập thế nào rồi, biết bắn súng rồi chứ?”
Ninh Thư xoè tay khoe: “Tôi có thể bắn đến vòng số năm đó.”
Vòng số năm là cái khỉ gì? Thầy y tế nhìn Ninh Thư đầy ẩn ý: “Đừng nói với tôi em tập lâu thế mà mới bắn trúng bia ngắm.”
Ninh Thư cười gượng gạo.
Tại sao nghe thầy y tế khinh bỉ cô lại thấy bản thân vô dụng thế nhỉ. Chẳng lẽ từ một em gái ngoan hiền trở thành em gái biết bắn súng thì không được cười mà phải khóc.
Ninh Thư không ngại gọi mình là em gái ngoan.
“Vậy ra em đã làm tôi mất mặt ở câu lạc bộ.” Thầy y tế nhìn Ninh Thư, mắt kính loé ánh sáng trắng loá mắt trông càng thêm rùng rợn.
Ninh Thư đang muốn nói có huấn luyện viên thích bắn tung đầu dạy mình song lại thôi. Có người dạy mà trình độ chỉ đến vậy không biết thầy y tế có triệt đường sống của cô không nữa.