Chuyển ngữ: Wanhoo
Tuy bị rẻ rúng không xứng học ở ICE, nhưng Ninh Thư vẫn mặc kệ định kiến, mặt dày cắp sách đến trường.
Phải đi học mới cứu được cậu ấm ngốc nghếch!
Chỉ cần nhà trường không đuổi học thì cô vẫn sẽ cắm rễ ở trường.
Nữ chính bị nội quy trường học kìm hãm. Bước chân ra khỏi cổng nữ chính lập tức trở về là người tu chân coi trời bằng vung. Nữ vương bóng đêm không phải cái danh hão.
Ninh Thư nhức đầu quá, không nghĩ ra cách đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ, khó khăn đả kích tự tin của Ninh Thư.
Nhớ đến ánh mắt của Lăng Tuyết, nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định đăng ký học một khoá Taekwondo. Học võ không thắng được nữ chính nhưng khoẻ người, giúp cô có đủ thể lực nếu cần chạy trốn.
Nghĩ mà thấy thương, sao cô cứ như con chuột thừa sống thiếu chết bị Lăng Tuyết đồn vào góc tường.
Có khi Lăng Tuyết coi cô và người uy thác là con chuột đồ chơi của cô ta, vun đắp tiếng thơm cho cô ta. Thế nên người ủy thác liên tiếp bị hắt phân, thối không ngửi nổi.
Học võ không dễ như Ninh Thư tưởng. Taekwondo trên ti vi ngầu bao nhiêu thì Ninh Thư học khổ bấy nhiêu. May sao người ủy thác từng học múa, không cứng khớp xương. Thế nhưng cô vẫn đau điếng người khi bị giáo viên đè người thực hiện động tác xọac chân.
Loading...
Ninh Thư đi học võ sau khi tan học ở trường, cố gắng rút ngắn thời gian học, ngày nào cô cũng lê thân xác mệt mỏi đến trường.
ICE khác trường phổ thông. Ở ICE họ dạy nào là kinh tế học, lễ nghi, không thì giao tiếp. Ninh Thư không hiểu thầy cô đang dạy cái gì, nhưng cô biết học sinh ra trường sẽ trở thành nòng cốt của xã hội. Học sinh trong trường toàn có gia thế hiển hách, hiển nhiên trở thành các lãnh đạo tương lai.
Học không vào thì bỏ, càng có thêm thời gian dành cho học võ. Chương trình giảng dạy cho cô thêm kiến thức, cô nên học hành chăm chỉ nhưng mà sắp không giữ được cái mạng quèn, cô sẵn sàng gạt đi những thứ không quan trọng.
Về phần Lăng Tuyết, cô cảm thấy Lâm Giai Giai khác xưa tuy nhiên chưa biết khác chỗ nào.
Lăng Tuyết ngoảnh lại hỏi dò: Mình đi chung đến tiệc sinh nhật của Lãnh Ngạo đi.”
Ninh Thư ngạc nhiên: “Hả?”
Tình huống này không có trong cốt truyện, cô không hiểu tại sao nữ chính muốn cô đi chung.
Làm gì có chuyện Lăng Tuyết khinh đời chịu sánh bước cùng con tép Lâm Giai Giai.
Dự cảm có gì đó sai sai, chẳng lẽ nữ chính để mắt đến cô?
Đúng thật là Lăng Tuyết để mắt Ninh Thư. Người tu chân có linh cảm nhạy bén. Trước đây Lâm Giai Giai ghét mình mà không làm gì được. “Chơi” với Lâm Giai Giai là thú vui tiêu khiển mỗi khi rảnh rỗi.
Bỗng nhiên Lăng Tuyết nhận ra con tép riu biết che giấu cảm xúc, không ghét cô ra mặt. Lăng Tuyết khó chịu, thậm chí còn đoán phải chăng Lâm Giai Giai này cũng là người khác.
Cô có thể chiếm xác tái sinh, người tu chân khác hoàn toàn có thể chiếm xác tái sinh ở thế giới này.
Lăng Tuyết được nếm mật ngọt sẽ không bao giờ cho phép có người tu chân thứ hai hẫng tay trên, uy hiếp mình.
Đoán là vậy nhưng cô không cảm nhận được linh khí từ người Lâm Giai Giai, cũng có nghĩa không phải người tu chân.
Vậy nên Lăng Tuyết muốn thăm dò.
Lăng Tuyết nhìn mình là lạ, toả ra sát ý lại khiêu khích, biểu cảm đổi tới đổi lui làm Ninh Thư khó đoán suy nghĩ của cô ta.
Ninh Thư cúi đầu, nói thật: “Tao không mua nổi quà sinh nhật, tao không định tham dự.”
Kiểu người được cả thế giới bợ đỡ như Lãnh Ngạo mà mở tiệc sinh nhật, có khi giá trị một món quà là số tiền khối người cả đời không kiếm nổi.
Lăng Tuyết khinh thường: “Lãnh Ngạo có nói cậu không cần mua quà.”
Các lý do cho hành vi của Lăng Tuyết lướt qua đầu Ninh Thư. Tự nhiên làm thân chắc chắn có tật.
Có vấn đề! Nữ chính mẹ thiên hạ há lại muốn đi cùng cô!
Ninh Thư bị áp lực từ Lăng Tuyết hết đường xoay sở, cô định đồng ý nhưng lại nói khác: “Con điên, sao tao phải đi với mày, thích thì tao tự đi được.”
Ninh Thư bắt chước thái độ, giọng điệu ghét cay ghét đắng Lăng Tuyết của người ủy thác.
Hú hồn, suýt thì cô nhận lời.
Người ủy thác ghét Lăng Tuyết sẽ không bao giờ đi chung. Lăng Tuyết nghi ngờ và thử lòng cô đây mà. Người tu chân tài thật, tìm đúng người đã thay đổi linh hồn.
Hào quang nữ chính toả rộng quá, Ninh Thư cực kỳ áp lực.
Lăng Tuyết nheo mắt quan sát vẻ mặt Ninh Thư. Ninh Thư bị nhìn bối rối, châm chích da mặt.
Cô lườm Lăng Tuyết: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Lăng Tuyết chưa nói gì, cô bạn bàn bên đã nói hộ: “Này Lâm Giai Giai, không nhờ Lăng Tuyết sao cậu được dự sinh nhật Lãnh Ngạo. Người ta có lòng không cảm ơn thì thôi.”
Ninh Thư chửi thẳng mặt nữ sinh bao biện cho Lăng Tuyết: “Bận gì đến mày à, tao đang nói chuyện với Lăng Tuyết mày chen mồm vào làm gì? Lăng Tuyết cho mày cái gì để mày quỳ dưới chân nó thế? Chính chủ chưa nói mày đã cắn oẳng oẳng nhặng xịa.”
Hả hê ghê, các cô cậu này ghét mình mà, chẳng thà vứt mặt nạ giả tạo, không sợ bố con nhà nào.
Nữ sinh bị chửi tục, tức tối hét: “Con ranh này…”
“Mày mới là con ranh, mày là con ranh nhất, mày là con ranh nhất nhất…”
Cô bạn kia nào mồm mép chanh chua bằng Ninh Thư. Ở tầng lớp của họ, có điên tiết thế nào vẫn tỏ vẻ bình thường, đợi thời cơ ném đá giấu tay.
Kiếp trước Ninh Thư học được khá nhiều cảnh ăn vạ trong bệnh viện. Khóc lóc la lối om sòm là đáng sợ nhất, có học thức cũng xác định đầu hàng dân chợ búa.
Cô bạn tức điên, chỉ muốn lao vào xé cái miệng lải nhải của Ninh Thư. Lăng Tuyết can ngăn, liếc xéo Ninh Thư: “Sắp rồi.”
Trái tim Ninh Thư hẫng một nhịp khi bị đôi mắt giết người liếc xéo. Cô bĩu môi, trợn mắt giả vờ chưa hả dạ.
Lăng Tuyết nói với cô bạn: “Chấp cái thứ vô học làm gì để tự hạ thấp hình tượng.”
Nữ sinh ngạo mạn đá xéo Ninh Thư, coi Ninh Thư là thứ dơ bẩn.
Ninh Thư nhếch mép, rõ rành rành nói đỡ cho Lăng Tuyết, vun đắp hình tượng kiêu sa, lạnh lùng, xinh đẹp cho Lăng Tuyết.
Cô ta thông minh quá, không hiểu ngạo mạn cái gì!
Nữ chính sẽ không nề hà hình tượng chửi nhau với người khác?
Như cô đây cũng đang vun đắp cho hình tượng nữ chính, nhưng mà thế đã sao, được chửi sướng mình chứ sướng ai.