Phương thuốc của Trương Trọng Cảnh có đặc điểm gọi là “kinh phương bất quá tam”, chỉ cần có thể tìm bệnh chứng chính xác, kê phương thuốc, qua ba lần dùng nhất định sẽ có hiệu quả. Nếu không có hiệu quả, cũng chỉ có một loại khả năng, không tìm đúng bệnh. Đương nhiên tìm đúng bệnh là việc khó khăn nhất, bởi vì người bệnh có bệnh sai lệch quá nhiều, chỉ thầy thuốc có tài năng thực sự mới có thể phán đoán chính xác bệnh tình cả trong lẫn ngoài, là hư hay là thực, là kinh nào trong lục kinh, là chứng nào trong “Thương Hàn luận”.
Trần Khác nào có được phần công lực kia? Hắn lo lắng cả đêm, hôm sau nghe nói Tô Tiểu Muội đã tỉnh, trái tim mới được buông lỏng. Qua một ngày tốt một ngày, chờ tới sáng ngày thứ ba khi hắn đi bắt mạch, Tô Tiểu Muội đã có thể ngồi dựa lưng vào đệm.
- Tô gia muội muội, giờ ta phải bắt mạch.
Trần Khác mỉm cười ngồi xuống.
- Làm phiền Trần gia ca ca.
Tiểu Muội ngoan ngoãn nằm trên giường nhỏ giọng nói. Hôm nay nàng mặc một bộ trung y cổ áo chéo màu vàng nhạt, càng tôn nét thon dài của phần cổ. Tóc dài búi đơn giản sau gáy, mái tóc đen nhánh buông xuống bờ trán tuyết trắng, tuy rằng chỉ mới mười tuổi thế nhưng đã có phong phạm của một mỹ nhân.
Trần Khác liền vươn ngón tay đặt lên cổ tay lạnh lẽo mảnh khảnh của nàng, ngưng thần bắt mạch một lát mới mở mắt ra nói:
- Mạch tượng đã bình thường, chỉ cần dùng thêm Thanh Tâm hoàn, thang Trúc Diệp để thanh trừ độc dư là có thể khôi phục như ban đầu.
- Đa tạ hiền chất.
Trình phu nhân như trút được gánh nặng, nói:
Loading...
- Ân tình này không biết nên cảm tạ cháu thế nào mới tốt đây.
Nàng đã trải qua nỗi đau mất con, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Chỉ bỏ ra chút công sức mà thôi, thím không cần khách khí.
Trần Khác mỉm cười nói:
- Đúng rồi, lần này sở dĩ hiền muội bị bệnh nặng là bởi vì thân nàng huyết khí lưỡng nhược, nếu không cũng sẽ không bị thang Ma Hoàng làm hại.
- Huyết khí lưỡng nhược...
- Nói đơn giản chính là dinh dưỡng không đầy đủ...
Trần Khác chỉ chỉ lên cổ tay của Tô Tiểu Muội, nói:
- Quá gầy rồi, “Tây Thi ôm tim” (chỉ bệnh thái của mĩ nữ) thực ra cũng là một chứng bệnh, không chấp nhận được.
- Ôi, đứa nhỏ này thường xuyên bỏ cơm mà.
Trình phu nhân liếc mắt nhìn Tô Tiểu Muội, nói:
- Xem con về sau còn dám hay không!
Tô Tiểu Muội xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu vân vê lọn tóc.
- Cũng không phải là nàng cố ý không ăn cơm, mà là tì vị yếu, tự nhiên sẽ biếng ăn.
Trần Khắc liền giải vây cho Tô Tiểu Muội, nói:
- Cháu sẽ bốc một thang “Bổ trung ích khí”, uống vào hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
- Thật sự làm phiền hiền chất quá.
Trình phu nhân gật đầu nói:
- Còn không mau cảm ơn Trần gia ca ca.
- Đa tạ ca ca.
Tiểu Muội làm ra tư thế cảm ơn, nhỏ giọng nói:
- Còn có chuyện ta muốn hỏi ca ca một chút.
- Cứ nói.
Trần Khác cười nói.
- Hiện tại yết hầu khàn khàn, không dám nói lớn, muội nên làm thế nào đây?
Tiểu Muội nhỏ giọng nói.
- Đây là hiện tượng bình thường, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi.
Trần Khác nói:
- Muội không cần lo lắng, cứ dùng lê bỏ hạt, đường phèn, đem chưng với bối mẫu mà dùng, ăn vài lần sẽ ổn ngay.
- Trần gia ca ca thật lợi hại.
Đôi con mắt của Tiểu Muội cong thành hình trăng lưỡi liềm, vui vẻ nói:
- Về sau không còn sợ bệnh nữa rồi.
- Cái này chỉ tránh sinh bệnh mà thôi.
Trần Khác thành thật nói:
- Có rất nhiều loại bệnh mà điều kiện hiện tại không có cách nào chữa trị, cho nên duy trì trạng thái khỏe mạnh rất là quan trọng.
- Ừm, Tiểu Muội nhớ rồi.
Hai mắt Tiểu muội tỏa sáng, nhìn hắn nói.
Nếu Tô gia Tiểu Muội chỉ cần điều dưỡng là khỏi, vậy phụ tử Trần gia cũng nên về nhà rồi.
Tống Phụ và Tô Tuân đều ở Mi Sơn, hai người và Tô Triệt tự nhiên muốn tiễn đưa phụ tử Trần gia. Bát Nương cũng tiễn bọn họ tới đầu đường cái, nàng đã chuẩn bị cho Trần Khác rất nhiều bao lễ vật, lại thân thiết kéo cánh tay hắn, dặn dò nói:
- Phải thường xuyên đến chơi nhé, nếu không tỉ tỉ sẽ giận đó.
-...
Điều này làm cho Trần Khác rất buồn bực, vóc dáng của mình cũng không thấp hơn so với Nhị Lang, như thế nào lại bị coi là đứa nhóc chứ.
Nhị Lang ở bên cạnh lại mang vẻ mặt u oán, hận không thể biến thành đệ đệ.
Cáo biệt Tô Bát Nương, mọi người vội vã đi tới bến tàu. Trên đường đi đám người đột nhiên nghe thấy một trận xôn xao, tập trung nhìn tới, chỉ thấy ba thiếu niên mặc áo bào gấm cưỡi tuấn mã, được một đám gia đinh vây quanh, kẻ nào cũng mang vẻ mặt vênh váo tự đắc.
Niên đại này, nhìn thấy kiệu trên đường cũng không hề ngạc nhiên, mà nhìn thấy người cưỡi ngựa mới hiếm lạ. Bởi vì triều Tống không có nơi nuôi ngựa, chỉ có thể giao dịch thông qua trà mã, khiến giá ngựa bị đẩy lên cao. Trung bình một con có giá ba mươi xâu, vả lại chủ yếu được dùng trong quân dụng, nếu lưu hành đến dân gian, cũng không biết giá đã tăng bao nhiêu lần. Trần Khác có từng hỏi thăm qua, người thường giống như hắn, muốn mua một con ngựa bình thường phải mất trên dưới một trăm xâu, tương đương một chiếc ô tô con gia dụng rồi.
Nếu là tuấn mã, cái giá kia cũng tương đương với một chiếc xe thể thao.
Hơn nữa phí nuôi ngựa còn đắt hơn cả phí bảo dưỡng xe. Bởi vì ngựa dùng làm vật cưỡi, nhất định phải có chuyên gia chăm sóc huấn luyện, mà thức ăn lại phải thực tinh, ngựa lại thích cưng chiều, không nuôi dễ giống như lừa và trâu, cho nên người bình thường đều nuôi không nổi, huống chi là nuôi tuấn mã.
Ba thanh niên áo gấm trước mắt này có thể cưỡi ba con tuấn mã cao to vào thời đại này cũng giống như là lái ba chiếc xe thể thao qua phố rồi.
Nhưng đường phố Mi Sơn lại hạn hẹp, đám gia đinh vây quanh nhóm thanh niên di chuyển, bọn họ đi về hướng đông khiến cho người khác không có cách nào đi về phía tây, chỉ có thể tránh ở một bên đường.
- Con cái nhà ai vậy, thật phô trương quá!
Trần Hi Lượng tuy rằng cũng tránh ở ven đường, thế nhưng vẻ mặt không hài lòng nói:
- Tuổi còn nhỏ như vậy đã mặc áo gấm, cưỡi bảo mã, tiền hô hậu ủng, bị chiều chuộng như thế này không hư hỏng mới lạ.
- Cái này, ài...
Tô Tuân lúng túng nói:
- Đây là vài đứa nhỏ nhà anh vợ ta.
- Người nhà Trình gia, trách không được...
Trần Hi Lượng không tiện nói thêm gì nữa, nhưng vẫn lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường rõ ràng.
Trần Khác thấy thái độ của cha, trong lòng thầm hô, được rồi, đại kế mua ngựa của ta e rằng lại phải kéo dài rồi.
Đi tới bến tàu, thuyền còn chưa bốc hàng hóa xong, vẫn phải đợi thêm một khắc nữa, Tô Tuân liền kéo Trần Hi Lượng đến bờ sông, Tống Phụ thì lưu lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn Trần Khác.
- Tống thúc thúc cũng đừng làm khó cháu.
Trần Khác cười khổ nói:
- “Thương Hàn luận” có mười cuốn, hai mươi hai bài, ba trăm chín mươi tám phương, thúc muốn cháu giao ra toàn bộ thật không có khả năng. Cháu đã tận lực cũng chỉ nhớ được bảy tám phần, thực không còn gì giấu diếm.
- Ta biết.
Tống Phụ cũng thở dài nói:
- Là ta lòng tham không đáy, lúc nào cũng muốn nhìn cho đủ.
- Cháu có thể hiểu được loại tâm tình này.
Trần Khác gật đầu nói.
- Đa tạ cháu, Tam Lang.
Tống Phụ rốt cuộc cũng bỏ đi chấp niệm, trịnh trọng ôm quyền nói:
- Ta nợ cháu một đại nhân tình! Sau này tất sẽ hồi báo.
- Không cần phải sau này, bây giờ làm luôn là được.
Trần Khác từ trước đến nay đều vậy, không cần giữ kẽ.
- Ách, làm như thế nào?
Tống Phụ khó hiểu nói.
- Nghe nói thúc là cao thủ võ thuật?
Trần Khác nhỏ giọng nói.
- Cao thủ thì không dám, nếu không ta cũng sẽ không vứt bỏ võ theo văn.
Tống Phụ khiêm tốn nói.
- Như vậy võ thuật là có thật?
Trần Khác trừng mắt hỏi.
- Đương nhiên.
Tống Phụ tự hào nói:
- Đất Thục chúng ta chính là thánh địa võ thuật, sư môn của ta ở trên núi Thanh Thành, chính là thiên hạ võ học chi tông đó.
- Có thể phá bia nứt đá không?
Trần Khác truy vấn nói:
- Có thể vượt nóc băng tường không?
- Thân thể huyết nhục há có thể phá bia nứt đá, tuy nhiên nếu đập vỡ vài khối gạch cũng không phải là vấn đề.
Tống Phụ thật thà nói:
- Về phần vượt nóc băng tường, phải xem là trình độ nào, tường một trượng trở lên sẽ không ai có thể nhảy qua được.
- Nói như vậy, đơn giản chỉ là làm cho sức khỏe mạnh hơn chút, thân thể nhẹ nhàng hơn thôi sao?
Trần Khác thất vọng nói, hắn còn trông cậy vào việc theo Tống Phụ học võ mà.
- Vạn lần không thể xem nhẹ người trong võ lâm.
Tống phụ nghiêm túc nói:
- Võ thuật là kỹ thuật giết người, chuyên tấn công vào yếu huyệt, người không chết cũng bị thương. Còn có một số chiêu thức nham hiểm, người khác nắm được huyệt đạo của cháu, lúc đầu sẽ không có hiện tượng gì, thế nhưng qua tám, mười ngày, khả năng cháu sẽ nằm liệt giường không dậy nổi.
- Có thể dạy cháu điểm huyệt không?
Trần Khác lập tức lên tinh thần.
- Tất nhiên là có thể.
Tống Phụ lắc đầu nói:
- Nhưng luật sắt của sư môn ta, trước bốn mươi tuổi chỉ luyện chỉ lực, nhận biết huyệt vị, không luyện điểm huyệt, cháu có chịu không?
- Ách…
Trần Khác giống như quả bóng xì hơi.
- Quay lại đây ta truyền cho cháu một bộ phương pháp điều tức.
Tống Phụ có chút áy náy nói:
- Tuy không thể biến cháu thành cao thủ võ lâm, thế nhưng nếu chăm chỉ luyện tập, có thể kéo dài tuổi thọ, bách bệnh bất xâm.
- Cái này... thôi được rồi.
Trần Khác hờn dỗi nói, suýt chút nữa không làm cho cái mũi của lão Tống lệch đi. Chính mình vì cảm kích hắn truyền thụ “Thương Hàn luận” mà chuẩn bị lấy phương pháp thổ nạp - áp bảo của phái Thanh Thành chỉ cho hắn để báo đáp, vậy mà tiểu tử này vẫn còn ủ rũ như vậy.
………
Lên thuyền, Trần Hi Lượng nói với hai huynh đệ:
- Tháng sau, thư viện Trung Nham sắp mở một lớp nữa.
- Đúng vậy.
Nhị Lang gật đầu nói:
- Con và giáo sư đã nói chuyện với nhau, Tam Lang và Ngũ Lang đều có thể vào học.
- Ừ, hai tiểu tử nhà Tô bá bá con cũng phải đi.
Trần Hi Lượng vuốt cằm nói:
- Tô bá bá con cho thuê nhà, nhà bọn họ tạm thời rời tới huyện chúng ta, cũng tiện chiếu cố nhau hơn.
- Thật không ạ?
Nhị Lang rất vui, y ở Tô gia ba ngày, thế nhưng không nói nổi qua năm câu với người trong lòng, đại loại là: “Chào hiền muội”, “Cám ơn hiền muội”, “Không nên khách khí, hiền muội”, “Sau này còn gặp lại, hiền muội.”, “Hiền muội, ta...”
Y không chịu nhận mình là kẻ vô dụng, mà quy tội cho song phương còn xa lạ. Vừa nghe nói Tô gia sẽ chuyển tới sống ở huyện Thanh Thần, y nhất thời thốt ra:
- Nhà của chúng ta còn nhiêu gian bỏ trống như vậy, vậy để bọn họ tới ở đi...
- Ta cũng có ý này.
Trần Hi Lượng nói:
- Nhưng ta lo lắng, thứ nhất là Tô bá bá con sẽ không chịu, y rất sĩ diện, hai là lo lắng...
- Lo lắng cái gì ạ?
- Lo tới cảm nhận của con...
Trần Hi Lượng nói:
- Nhị Lang, ta biết con có ý với Tô gia Bát Nương.
- Không có đâu....
Khuôn mặt của Trần Thầm nhất thời đỏ au.
- Còn nói không có, đều viết trên mặt rồi kìa.
Trần Hi Lượng thở dài nói:
- Nhưng trước khi lên thuyền ta đã hỏi qua... Bát Nương người ta đã đính hôn rồi.
Còn mạnh hơn so với một tia sét đánh giữa trời nắng, giáng thẳng lên trán Nhị Lang, y nhất thời choáng váng hô:
- Ai, ai?
- Chính là tên đại ca đi trong ba kẻ ăn chơi trác táng Trình gia mà hôm nay con mới gặp đó, kẻ đó tên là Trình Chi Tài.
Trần Hi Lượng nói:
- Y là cháu trai ruột của Trình phu nhân, là biểu huynh của Tô Bát Nương, mười năm trước đã đính hôn, sang năm chờ Trình bá bá con trở về sẽ thành hôn.
- Cha, cha đừng nói nữa...
Nhị Lang nước mắt tràn mi. Mối tình đầu thời thanh niên, chẳng lẽ chưa nở rộ đã vội tàn sao?
- Trình gia... rất mạnh sao?
Trần Khác đột nhiên hỏi.
- Nhà quyền quý bậc nhất tại Mi Châu.
Trần Hi Lượng thở dài nói:
- Chúng ta không thể so với nhà người ta được.