Ôm chặt hai đứa con gầy như que củi của mình, Trần Hy Lượng lại nhìn Tam Lang đang co rúm ở một góc. Đương nhiên theo anh ta thấy thì Tam Lang là vì làm giường ngủ cho hai em trai cho nên không thể không dựa vào góc nhà.
Nhưng với cách nhìn của người cha, đứa con gây họa này, nó đang sợ hãi biểu hiện của chính mình. Trong lòng anh ta xót xa, anh ta chuyển hai con trai sang cánh tay trái để tay phải trống ra nói:
- Tam Lang, lại đây với cha…
“Không cần thế chứ …”
Trần Tam Lang rùng mình không khỏi ôm chặt cánh tay mình. Tuy rằng đã thực sự coi Ngũ Lang và Lục Lang là em trai mình nhưng nó vẫn chưa thể chấp nhận được việc tự nhiên lại lòi ra một người cha này.
- Lại đây đi, cha không trách con …
Trần Hy Lượng thấy tình cảnh này lại càng thương tiếc hơn.
“Trời, hết cách rồi, nhịn một chút vậy”, nếu đã coi mình là Tam Lang vậy thì phải chuyên nghiệp một chút, trong long hắn khẽ lẩm bẩm: “Mình là Trần Tam Lang, mình là Trần Tam Lang …”. Hắn vừa tiến hành thôi miên mình, vừa chầm chậm đi tới.
Trần Hy Lượng vẫn giơ cánh tay phải ra, sắp mỏi không chịu được rồi, mới chờ được Tam Lang tới, liền ôm chặt vào lòng.
Trần Tam Lang ngay lập tức nổi da gà, lạnh hết cả xương sống, trong lòng lại thầm nghĩ: “Mình không ngờ lại bị một người đàn ông ôm, oái, lại còn ôm chặt thế này nữa…”
Loading...
Cảm nhận được sự bất an của con trai, Trần Hy Lượng vẫn cho rằng hắn vẫn còn đang sợ hãi liền vỗ nhẹ vào lưng hắn nói:
- Không cần lo lắng, cha đã trở về rồi.
Tuy rằng cảm thấy không tự nhiên nhưng Trần Tam Lang vẫn thấy ấm áp, không biết những ngày vừa qua hắn đã bất lực biết bao, trông mong một thần tiên có thể tới cứu mình.
Tình phụ tử dịu dàng trong chốc lát, Trần Hy Lượng bế Lục Lang rồi dẫn Tam Lang và Ngũ Lang bước nhanh tới nhà giữa.
Ở trong nhà giữa Trần Hy Thế và Hầu Thị một ngồi một nằm, hai đứa con trai của họ cũng bị bắt đứng ở hai bên trái phải. Hai vợ chồng vẻ đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào bốn cha con đang đi tới.
Trần Hy Lượng thả Lục Lang xuống, hướng vào đại ca và đại tẩu thở thật sâu nói:
- Đại ca, đại tẩu, tiểu đệ trở về rồi.
Hai người họ đều không để ý tới anh ta, quay đầu đi chỗ khác làm bộ dạng phẫn nộ.
Trần Hy Lượng cũng không để ý tới, đứng thẳng dậy trầm giọng nói:
- Không ngờ mới có hơn bốn mươi ngày đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của đệ. Đều trách đệ không nên chỉ chú tâm vào sự nghiệp mà làm không tốt trách nhiệm của một người cha. Đều tại đệ bình thường luôn nhẫn nhịn vì thế cho nên mới bị người khác ức hiếp…
Hai công mẫu nghe anh ta nói những câu trước còn xuôi tai nhưng nói câu sau thì cảm thấy vô cùng khó nghe. Người đọc sách mắng chửi người khác không cần nói những lời thô tục, rõ ràng là đang mắng họ không nể tình, ức hiếp bọn trẻ, tán tận lương tâm.
Lúc này Hầu Thị không nhịn được nữa, ngay lập tức nổi giận nói:
- Vốn tưởng rằng Nhị ca là người có văn hóa, ai ngờ lại dạy dỗ ra những kẻ trộm gà, nghiệp chướng ẩu sát bề trên. Ta giữ thể diện cho cả nhà mới không đưa bọn chúng tới quan phủ. Vốn nghĩ rằng ngươi quay về sẽ dạy dỗ chúng chịu tội với tẩu tẩu xuýt mất mạng này, ai ngờ ngươi lại hùng hổ tiến đến, không hề biết hổ thẹn mà lại còn trả đũa. Coi như ta đã nhìn rõ rồi, có cha thế nào thì sẽ có con như vậy, nghiệp chướng của tên tiểu tử kia chính là từ người cha này mà ra.
Nói một hồi xong bà ta đứng lên nói:
- Không có gì phải nói nữa cả, phải báo quan, báo quan thôi…
Mụ già này phun ra một tràng, quả nhiên đã có chuẩn bị sẵn, cuối cùng lại tung ra đòn sát thủ:
- Đừng tưởng rằng chúng ta không biết mấy chữ thì không biết luật lệ của Đại Tống, âm mưu mưu sát tổ phụ mẫu, tổ mẫu, thúc bá phụ mẫu là tội ác tày trời.
Những lời này khiến trong lòng Trần Tam Lang nổi sóng, hắn không hề nghĩ tới lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy… So với những người thợ làm thuê kia nói còn đáng sợ hơn, hắn không biết rằng đây cũng là kết quả mài gươm trước khi lâm trận của hai đại bá.
Tam Lang không khỏi liếc nhìn sang Trần Hy Lượng, thấy vẻ mặt đối phương không hề tỏ ra ngạc nhiên, rõ ràng đối với một người có trình độ nhận thức nhất định mà nói, đây là việc thường gặp, trong lòng hắn không khỏi thở dài: “Không hiểu luật không được, chuyện lần này có thể qua được, nhất định phải học thuộc luật hình sự Đại Tống…”. Nhưng lúc này quả thật là bó tay không có cách gì cả, chỉ có thể dựa vào người cha này thôi.
Cố lên cha …
- Tẩu Tẩu nói không sai, trong luật hình sự của Đại Tống quả nhiên có một điều khoản là “Ác Nghịch”.
Chỉ thấy Trần Hy Lượng thường ngày ít lời giờ lại lạnh lùng cười nói:
- Nhưng Đại Tẩu biết một mà không biết hai, Đại Tống của chúng ta lấy đức lập quốc, xây dựng luật hình không phải phạt mà ở việc giáo hóa tạo thiện, cho nên có các điều lệ giảm nhẹ “Tam túng” (Chỉ những tội phạm là người già, trẻ con và người bị thần kinh) “Tam hựu” (Chỉ những tội phạm không cố ý, không biết và mất trí nhớ)
Hầu Thị ngẩn người ra, bà ta đâu biết luật hình của Đại Tống chứ? Điều khoản tội danh vừa mới nói đều là do Trần Hy Thế dạy từng câu từng chữ. Bây giờ nghe nói còn có “Túng hựu thận hình” tự nhiên hai mắt tối sầm lại.
Trần Hi Thế cũng trầm ngâm không nói, điều khoản trong “Hệ thống luật hình Đại Tống” nhiều như nước biển. Ngoài Lão Nhị phải dự thi ra, không có việc gì ai mà đi nghiên cứu chứ?
- Cái gọi là “Tam túng” là chỉ những tội phạm là người già, trẻ nhỏ và những người thần kinh, vì xét tới năng lực hành vi nên có thể giảm hoặc miễn tội. “Tam hựu” là chỉ những tội phạm không cố ý, không biết và mất trí nhớ, vì việc này thuộc vào tội không cố ý nên có thể giảm nhẹ hình phạt.
Chính vì biết được tính nghiêm trọng của sự việc nên Trần Hy Lượng mới phải về thâu đêm, vừa đi đường anh ta vừa nghĩ cách làm thế nào để thoát tội cho Tam Lang. Anh ta hiển nhiên đã suy xét qua, liệu có phải hạ thấp thái độ của mình để cầu xin Hầu thị tha cho Tam Lang. Nhưng không làm cho bà ta từ bỏ tâm tư cáo trạng Tam Lang, về sau luôn là một tai họa ngầm.
Suy đi nghĩ lại cuối cùng anh ta vẫn quyết định dùng thái độ cứng rắn đánh trả, làm cho Hầu thị biết được việc này đối với mọi người đều bất lợi vì thế nghĩ sẵn trong đầu liền nói:
- Theo quy định thì người trên 70 tuổi, dưới 15 tuổi và người bệnh nặng không được ép cung, và được hưởng án treo. Người 80 tuổi trở lên, 10 tuổi trở xuống và người bệnh nặng, phạm đại nghịch, tội giết người đều có thể xin miễn giảm, thông thường đả thương người khác cũng có thể chỉ phạt tiền.
- Tam Lang nhà đệ sinh tháng dậu năm Cảnh Hữu thứ ba, tính ra mới được 9 tuổi 7 tháng đương nhiên phù hợp với điều khoản miễn giảm dưới 10 tuổi. Đứa trẻ dưới 10 tuổi thì hiểu gì về pháp luật Đại Tống, biết gì là tội đại nghịch bất đạo chứ? Điều đó cũng có nghĩa là phù hợp với điều khoản miễn giảm tội với những người không biết.
Trần Hy Lượng nói từng câu từng chữ:
- Mặc dù cùng là “Ác nghịch” nhưng “Trẻ con đánh bề trên” còn nhẹ hơn tội “Mưu sát bề trên” nhiều, chỉ có thể xử đi đày ải. Hơn nữa lên công đường đệ sẽ tấu xin giảm nhẹ tội cho con trai đệ, mọi người buộc phải trình tấu của đệ lên triều đình. Quan gia ngày nay đều là nhân quân thiên cổ khó gặp, tới lúc đó nhất định sẽ khoan thứ cho con trai đệ!
Trần Hy Lượng dõng dạc nói.
- Sao ngươi biết quan gia sẽ khoan thứ?
Trần Hy Thế rốt cuộc không nhịn được nữa nói.
- Vì con trai đệ phạm tội là có nguyên do của nó.
Trần Hy Lượng nói từng câu từng chữ.
- Phạm tội có nguyên do, nực cười!
Hầu thị tức giận nói:
- Nói toạc ra, nó cũng chẳng có lý gì cả.
- Tẩu đánh con trai đệ chảy máu mồm máu mũi trước, lại đánh ngất hai đứa em trai nó, lẽ nào làm anh lại đứng ngoài xem sao?
Sắc mặt của Trần Hy Lượng cũng trầm xuống.
- Đó là ta dạy dỗ Lục Lang, hai đứa con của ngươi liền xông lên đánh ta, chẳng qua ta cũng chỉ tát nó một cái, đẩy nó một cái, ai biết được con trai của người đều không chịu nổi đòn.
Hầu thị hùng hồn nói lý lẽ:
- Cứ cho là đánh thì đã sao, cha mẹ chúng không có ở nhà, người bá mẫu như ta đây phải có trách nhiệm dạy quản giáo.
- Chúng phạm lỗi gì mà phải quản giáo?
Trần Hy Lượng lạnh lùng nói.
- Trộm gà, đây không phải là việc nhỏ?
Hầu Thị hùng hồn nói lý lẽ:
- Nhỏ thì trộm gà, lớn thì trộm vàng bạc, ta có thể không quản sao?
- Không thể nào, con trai đệ tuyệt đối không ăn trộm gà!
Trần Hy Lượng quả quyết nói.
- Còn trợn mắt nói bừa à!
Hầu Thị phẫn nội nói:
- Con gà trống chọi của ta bị chúng lấy trộm ăn rồi, ta đã lục soát được chứng cứ trên người Lục Lang, ngươi hỏi chúng đi, xem có chuyện này không?
- Quả là trò cười trong thiên hạ mà.
Trần Hy Lượng cười phẫn nộ nói:
- Ăn gà của nhà mình sao có thể nói là ăn trộm chứ?
- Đó là gà của ta!
Hầu Thị vô cùng phẫn nộ nói.
- Xin hỏi Tẩu Tẩu, chúng ta phân chia ra từ khi nào vậy?
Trần Hy Lượng lạnh như băng nói.
- Cái này …
Hầu thị nhất thời cứng họng.
- Nếu đã không phân chia, việc của Trần gia đều được suy nghĩ trước sau, không biết rốt cuộc tẩu họ Trần hay họ Hầu vậy?
Trần Hy Lượng thở dài nói.
“Tuyệt vời …” Trần Tam Lang không khỏi trầm trồ khen ngợi. Xem ra mình phải đánh giá lại một người cha vô trách nhiệm này rồi.
- Không nói mà lấy thì là ăn trộm.
Hầu thị nghẹn lời, Trần Hi Thế đành phải tự mình ra trận.
- Tại sao lại không nói mà lấy, chính là tại vì có nói thì cũng không lấy được.
Trần Hy Lượng đập bàn mạnh một cái nói:
- Mọi người hãy nói cho đệ biết, tại sao con trai đệ lại bị đuổi ra ngoài túp lều đó sống, bọn chúng là chó mèo hoang sao? Hai người hãy nói cho đệ biết, tại sao con trai đệ chưa tới 10 tuổi đã phải lao động nặng, hơi chút là không cho ăn cơm. Chúng là nô lệ của hai người sao? Hai người hãy nói cho đệ biết, tại sao con trai đệ bị rơi xuống nước, hai người không những không cho chữa trị mà cũng không cho chúng ăn cơm nhiều ngày, chẳng lẽ chúng là kẻ thù của hai người sao?
- Những vấn đề này hai người không trả lời lại còn chấp chuyện con trai đệ ăn một con gà nhà mình nữa.
Trần Hy Lượng vô cùng tức giận cười nói:
- Hai người không thấy mất mặt, đệ còn thấy mất mặt thay cho hai người, lại còn hỏi đệ vì sao quan gia sẽ khoan thứ cho con trai đệ, hai người quả nhiên là điên rồi.
Lúc này Trần Hy Thế cũng cứng họng.
Trần Hy Lượng lúc này mới thở dài, hạ giọng nói:
- Đại ca, chúng ta cùng một người mẹ sinh ra, gần gũi gắn bó. Cho dù không thể coi con trai đệ như là con ruột cũng không đến nỗi phải làm như thế chứ? Hai người rốt cuộc muốn làm gì cứ nói rõ đi.