Sáng sớm hôm sau, cổng lớn của Phó gia vừa mở không bao lâu có người phụ trách gác cổng đến bao với quản gia có khách quý đến cửa.
Khách quý? Lão quản gia hơi băn khoăn, nhưng cũng không nghi ngờ hay quá tò mò hỏi lại, vì dù sao thì người phụ trác giữ cửa cũng là người tinh ý, có mắt nhìn người, sẽ không tùy tiện ăn nói lung tung.
Ông sai người đi thông báo cho lão gia phu nhân biết tin, còn mình thì đích thân đi ra ngoài nghênh đón vị khách quý kia vào phủ.
Vừa bước chân ra khỏi cổng, ông đã thấy ngay một cỗ xe ngựa xa hoa, trang trí tráng lệ, bắt mắt, ngay đến cả người kéo xe cũng rất cao lớn, ưa nhìn.
Có lẽ là đã nghe thấy động tĩnh lúc ông đi ra, cho nên màn xe bị vén lên từ bên trong, một vị công tử hiên ngang, phong độ từ trên xe bước xuống, mày kiếm mắt phượng, phong thái khí phách khó ai sánh bằng.
Lão quản gia thầm nghĩ vị công tử này vừa nhìn đã biết không phải là người ở đây, cũng không biết là từ đâu đến nữa.
Khuôn mặt ông thoáng lộ ra vẻ tò mò, âm thầm quan sát đánh giá, lại chỉ thấy người hậu của vị khách kia đưa đến một phong bái thiếp.
Lão quản gia vừa nhìn đến, mắt đã hơi nheo mắt, bái thiếp kia màu đỏ, chữ viết mạ vàng, ở mỗi góc còn có hoa văn màu vàng, vừa thấy đã biết ngay đây không phải là thứ mà nhà bình thường có thể dùng được.
Ông mở bái thiếp ra xem, bên trong đã viết rõ ràng thân phận của vị khách trước mặt, là vị chính Lục phẩm Chiêu võ giáo úy!
Quan lục phẩm! Lại còn là một vị giáo úy! Đây chính là người mà dù có là Huyện lệnh lão gia nếu gặp cũng đều phải tự mình đi ra nghênh đón đấy! Lúc này ngay cả ngẩng đầu lên nhìn lão quản gia cũng không dám tùy tiện nữa, mà vội vàng khom người mời khách quý vào phủ.
Loading...
Đợi đến lúc đã đưa người đến đại sảnh, dâng trà rót nước ổn thỏa rồi, ông lập tức sai người đi mời lão gia phu nhân đến.
Chẳng bao lâu sau, Đông viện của Phó gia, cũng nhận được tin có khách quý đến phủ.
Lúc đó Lâm Thiện Vũ đang ngồi trước bàn trang điểm kiểm tra màu sắc của chỗ son đã là xong, Phó Gia Bảo thì ngại thư phòng cách phòng ngủ quá xa, cho nên cũng đang ngồi ở ngay gian ngoài luyện viết chữ, vừa viết vừa nhấp nha nhấp nhổm cái mông, cọ tới cọ lui muốn nhìn lén bóng dáng người đang ngồi phía sau bức bình phong kia.
Lâm Thiện Vũ không hề ngẩng đầu nhìn lên chỉ đơn giản mở miệng nhắc một câu: "Phu quân, tập trung luyện chữ cho tốt, không cần nhìn đông ngó tây như vậy."
Phó Gia Bảo nói: "Nàng không nhìn ta, sao lại biết ta nhìn đông ngó tây?"
Cách một bức bình phong thêu Mẫu đơn và Khổng Tước nửa trong suốt, Lâm Thiện Vũ khẽ cười, "Nếu như phu quân chuyên tập luyện chữ, sao lại biết ta không nhìn chàng?"
Phó Gia Bảo nghẹn không trả lời được, buồn bực tiếp tục viết chữ, vừa viết vừa hỏi: "Nương tử, nàng ở bên đó làm gì vậy? Nói cho ta biết một tí đi."
Lâm Thiện Vũ đáp lại: "Cũng sắp xong rồi, chàng đừng nôn nóng."
Phó Gia Bảo nghe nàng nói thế, chữ cũng không luyện nữa, mà ngồi ngay tại chỗ đợi nàng xong việc, một lát sau, Lâm Thiện Vũ hô tốt lắm, rồi đứng dậy đi ra từ sau bức bình phong.
Phó Gia Bảo lập tức thẳng lưng ngồi ngay ngắn, hai mắt nhìn thẳng về phía nàng.
Ánh mắt vừa chạm đến đã không ách nào dời đi dược nữa, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có hình ảnh của nương tử của mình bình thường không dùng đến son phấn, đồ trang điểm, lúc này đây gương mặt nàng trang dung tinh xảo, đôi môi thoa son thắm đỏ, lông mày vẽ như núi xa, hai gò má ửng hồng, làm cho hắn chợt nhớ tới những đóa hoa nở rực rỡ vào mỗi sớm mai.
Lâm Thiện Vũ hỏi hắn, "Thế này có đẹp không?"
Phó Gia Bảo ngơ ngác gật đầu, sau đó mặt liền đỏ bừng lên.
Hắn đã sớm biết nương tử thích hắn rồi, chỉ là không nghĩ tới vì muốn lấy lòng hắn mà nàng còn cố ý học cách trang điểm làm đẹp nữa, ai, nương tử thật tốt!
Trong bụng đang thầm hí hửng một phen, khuôn mặt cũng không kiểm soát được mà lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, Lâm Thiện Vũ kỳ quái địa liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Ta đi rửa mặt đã." Hiệu quả của nhóm son đầu tiên đã khiến nàng rất hài lòng, bây giờ lại thấy Phó Gia Bảo cũng nhìn ra là rất đẹp, có nghĩa là lô son này đã thành công, mà nếu đã thành công rồi, tất nhiên là phải đi rửa sách thôi, nàng không quen với lớp trang điểm trên khuôn mặt thế này.
Phó Gia Bảo cũng sửng sốt, "Rửa mặt?" Đây...!đây là ý gì? Nương tử chỉ cần cho mình hắn xem một chút như thế đã thỏa mãn rồi sao?
Lâm Thiện Vũ gật đầu, xoay người chuẩn bị đi vào phòng bên.
Phó Gia Bảo lập tức nhảy dựng lên ngăn nàng lại, hàng động vội vàng, gấp gáp đến mức đánh nghiêng cả nghiên mực cũng không để ý.
"Khoan đã!"
Lâm Thiện Vũ nhìn cánh tay đang ngăn trước người mình, nghiêng đầu nhìn về phía Phó Gia Bảo, đuôi lông mày hơi nhướng lên, lộ ra vài phần nghi hoặc.
Nương tử trang điểm lên càng đẹp mắt hơn nhiều lần so với ngày thường, Phó Gia Bảo bị nàng chăm chú nhìn như thế chịu không nổi tim đều gia tốc đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hắn nói: "Nương tử, nàng trang điểm thế này thật xinh đẹp, cứ thế mà rửa đi thì rất đáng tiếc? Chi bằng nhân dịp này cẩn thận trang điểm ăn mặc một phen luôn?"
Lâm Thiện Vũ: "Như vậy quá phiền phức."
Phó Gia Bảo lập tức nói: "Không phiền, không phiền, ta đến giúp nàng!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Nàng nhìn Phó Gia Bảo hiếm khi tích cực đến như vậy, lại nhớ đến bộ dạng khóc đến hai mắt sưng đỏ lúc kể lại chuyện lúc nhỏ, Lâm Thiện Vũ không đành lòng đả kích hắn, vì thế gật gật đầu.
Sau đó nàng đã bị đặt ngồi xuống trước bàn trang điểm, còn bị yêu cầu nhắm mắt lại.
Nhắm thì nhắm! Nàng thầm nghĩ nếu như hắn dám tùy tiện giày vò khuôn mặt nàng biến thành một bức tranh sơn dầu, nàng sẽ lập tức đánh hắn một trận xả giận.
Chẳng qua là sau khi nhắm mặt rồi, nàng cũng cảm giác được hắn không có đụng chạm đến mặt mình, mà là mở hộp trang sức trên bàn ra sau đó giày vò búi tóc của nàng.
Qua thật lâu sau đó, Phó Gia Bảo mới nói: "Tốt lắm, nương tử có thể mở mắt ra được rồi."
Lâm Thiện Vũ cảm nhận được sự đắc ý pha lẫn trong giọng nói của hắn, nàng hơi tò mò mở mắt nhìn về phía gương, kết quả...!Nhìn thấy một chim không tước bên trong gương.
Nói là chim khổng tước hoàn toàn không phải đang sử dụng biện pháp nói quá, mà là vì Phó Gia Bảo đã đem hết chỗ trâm cài mà hắn cảm thấy đẹp mắt cắm sạch lên đầu nàng, sắp xếp thành hình một cánh quạt sặc sỡ đủ mọi sắc màu trên búi tóc của nàng, nàng chỉ vừa xoay đầu nhẹ một cái thôi mớ tua rua lủng lẳng trên đầu đã theo đó mà leng ca leng keng va chạm vào nhau.
Phó Gia Bảo còn rất tự đắc trước tác phẩm của mình, hắn hỏi, "Nương tử nàng xem, có đẹp hay không?"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Bây giờ còn muốn nàng phải khen hắn cơ đấy?
Nàng đáp cho có lệ: "Đẹp, rất đẹp." Rồi không chút lưu luyến lập tức đưa tay rút từng cây từng cây trâm trên đầu mình xuống thả vào hộp gỗ.
Phó Gia Bảo vốn dĩ còn đang rất hài lòng cao hứng, thấy nàng làm vậy thì không vui: "Không phải nàng đã nói đẹp ư? Sao lại rút xuống hết như thế?"
Ngay đúng lúc này, A Hạ ở bên ngoài phòng hô: "Thiếu gia, Thiếu nãi nãi, có khách quý đến phủ, lão gia cho gọi hai người đến tiền sảnh tiếp khách."
Phó Gia Bảo liền nói: "Nương tử, có khách đến kìa, nàng càng phải ăn mặc trang điểm kỹ lưỡng mới được." Vừa nói tay vừa không quên vươn đến hộp trang sức, rõ ràng là muốn đem số trâm nàng vừa rút xuống tất cả đều cắm trở lại vị trí cũ rồi.
Lâm Thiện Vũ giơ tay đập một cái để hắn thu móng vuốt lại, sau đó không nhìn đến vẻ mặt đầy tủi thân của hắn mà vuốt phẳng lại mấy chỗ bị hắn làm rối loạn rồi hỏi A Hạ: "Là vị khách quý nào?"
A Hạ lập tức đáp: "Thưa Thiếu nãi nãi, nghe nói là một vị quan lớn lục phẩm!"
Lâm Thiện Vũ lắc đầu, lục phẩm mà cũng xứng quan lớn? Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì ở địa phương nhỏ như huyện Nhạc Bình thì quan lục phẩm quả thật là một nhân vật lớn, cũng không trách được người hầu của Phó gia lại làm quá đến vậy.
Chỉ là đang êm đẹp, tại sao lại có quan lục phẩm đến đây?
Phó Gia Bảo thay nàng hỏi, "Ngoại trừ tri huyện, nhà chúng ta cũng không cón quan hệ lui tới với vị quan nào khác, chức quan của vị khách kia là gì? Sao lại đến nhà chúng ta? Đến để làm chi?"
A Hạ gãi đầu thưa: "Tiểu nhân cũng không biết, chỉ nghe nói là một vị quan võ, nói là lần trước mang binh đi tiêu diệt ổ sơn tặc kia, ở trên núi lục soát được một ít đồ của thiếu gia, cho nên đưa lại đây." Hắn nói xong còn không quên cười hì hì, cảm thấy có thể để vị quan lục phẩm tự mình đem đồ tới cửa, hắn ở trong phủ cũng được vinh dự ké, thơm lây mấy phần.
Đồ mà Phó Gia Bảo đánh mắt ở trên núi kia chỉ có chỗ quần áo, vàng và bản đồ chỉ đường mà thôi.
Hắn cúi đầu nói nhỏ với nương tử: "Bản đồ chỉ đường và vàng của ta đều đặt chung trong bao quần áo, chắc là bọn họ nhìn thấy cho nên mới đưa lại đây, đều đã qua hơn nửa tháng rồi, ta còn tưởng chỗ vàng đó cũng đã bị sung công rồi chớ, không nghĩ tới vị quan tới tiêu diệt ổ cướp này lại là một vị quan thanh liêm!"
Lâm Thiện Vũ lại không cảm thấy mọi chuyện đơn giản giống như Phó Gia Bảo nghĩ.
Dù Phó gia có tiền, nhưng cũng chỉ tính là một thương hộ của huyện Nhạc Bình này mà thôi, nói khó nghe một chút chính là đi ra bên ngoài Phó gia cũng không tính là nhân vật gì quan trọng, đang quan tâm.
Cho dù vị quan phụ trách quét sạch sơn tặc có thật sự thanh liêm, nhiều nhất cũng chỉ phái ngươi đưa đồ của Phó Gia Bảo lại đây thôi, sao còn có thể tự hạ thấp mình đến cửa như thế? Chuyện này nhìn chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị, vị quan võ kia hẳn là còn có ý đồ khác, đưa đồ gì đó chẳng qua chỉ là một cái cớ để đến đây mà thôi.
Có điều Phó gia có gì đáng giá khiến người nọ để ý đến đây?
Lâm Thiện Vũ lại hỏi: "Ngươi có biết vị dáng vẻ cỏ vị quan kia không?"
A Hạ thưa: "Tiểu nhân chưa thấy qua, nhưng mà nghe gia đinh tới truyền lời nói người kia còn rất trẻ, nhìn cũng chỉ tầm hai mươi bốn hai lăm tuổi thôi." Sau đó hắn tự lẩm bẩm thêm: "Tri huyện đại nhân phải lăn lộn đến hơn năm mươi tuổi cũng mới chỉ là quan thất phẩm, vị kia còn trẻ như vậy đã là quan lục sáu phẩm..."
Quan võ lục phẩm, hai mươi bốn hai lăm tuổi...!Lâm Thiện Vũ cẩn thận cân nhắc một phen, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Phó Gia Bảo cũng ý thức được nương tử của mình không thích hợp, vội vàng hỏi nàng làm sao vậy.
Nàng lắc đầu, đáp: "Không có gì, phu quân chàng đi ra ngoài trước đi! Ta thay đổi xiêm y khác rồi sẽ qua đi."
Phó Gia Bảo bĩu môi lẩm bẩm: "Ta chính là trượng phu của nàng, đổi đồ thôi cũng phải..." Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt hắn vô tình quét đến cây chày cán bột đặt gần đó, lập tức thức thời câm miệng lại, giận dỗi đi ra ngoài cửa chờ.
Phó Gia Bảo vừa đi ra, Lâm Thiện Vũ nhanh chóng tìm một cây ngân châm sạch, đâm vài cái vào vị trí mấy huyệt đạo trên tay mình, đợi cho máu tươi tràn ra, nàng lau sạch đi rồi dùng mùi son để lấn át mùi vị máu tươi, sau đó mới thay quần áo khác rồi đi ra ngoài.
Bước đến tiền sảnh, nhìn thấy người ngồi ở ghế trên bên tay phải, lòng Lâm Thiện Vũ khẽ động, thầm nghĩ nguy hiểm thật, may mắn mình đã làm đủ công tác đề phòng, chuẩn bị.
Vị khác tự xương là Giáo úy lục phẩm kia, đang ngồi trò chuyện với Phó lão gia, mặt mày tuấn dật, nhìn qua đã biết xuất thân quý công tử thế gia, nhưng mà mấy vết chai ở ngón tay và lòng bàn tay cũng đã chỉ ra thân phận quân nhân của người đó.
Lâm Thiện Vũ chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giống như một phụ nhân ngượng ngùng không dám nhìn thẳng khách nhân.
Nhưng thật ra trong lòng cũng đã có phán đoán, người này là người dùng đao kiếm.
Phó Gia Bảo đứng bên cạnh nàng, vốn dĩ trước đó hắn còn có ấn tượng tốt về vị Giáo úy tự mình đến cửa đưa đồ này, cho nên còn đặc biệt quy củ chào hỏi một cách đàng hoàng, nhưng mà rất nhanh sau đó, chút ấn tượng tốt này đã bay sạch cả rồi, bởi vì hắn phát hiện, vị khách kia cứ một mực nhìn chằm chằm nương tử của hắn!
Phó Gia Bảo mím môi, bắt đầu dùng một loại ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm lại vị khách kia, trên mặt nhu muốn viết mấy chữ to: Nhìn cái gì chứ, đó là nương tử của ta!
Vị Giáo úy kia vừa nó chuyện với Phó lão gia, một bên vừa đánh giá Lâm Thiện Vũ, ánh mắt di động qua lại trên hai chân và hai cánh tay nàng, bỗng nhiên cảm nhận ra một luồng ánh mắt tràn ngập bất mãn.
Hắn giương mắt lên nhìn, chỉ thấy vị Phó thiếu gia kia đang hung tợn trừng mắt hắn, bộ dáng đó phải miêu tả thế nào nhỉ? Giống như một con chó nhỏ muốn bảo vệ chủ nhân, có thể lao lên cắn kẻ địch bất cứ lúc nào.
(Nội tâm Phó Gia Bảo: Không được nhìn nương tử của ta, nhìn nữa sẽ cắn ngươi!).