Bởi vì quá mức khiếp sợ, Phó lão gia và phu nhân Tân thị nhất thời không kịp phục hồi tinh thần lại, vẫn là nhờ Lâm Thiện Vũ hiểu ý, săn sóc ho nhẹ một tiếng, mới đưa thần chí của hai người gọi trở về.
Qua một hồi cố gắng bình tĩnh lại, Phó lão gia liền trừng mắt nhìn Phó Gia Bảo, giận dữ mắng:: "Không ra thể thống gì cả! Còn không đem thứ này thu hồi lại mau!"
Tân thị hơi hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Gia Bảo, lão gia nói đúng đấy, con mau đem nó xếp gọn lại đưa lại đây đi."
Phó Gia Bảo không dám tin trừng mắt nhìn họ: "Các người không tin ta? Đây rõ ràng chính là chứng cứ chứng minh Lâm Thiện Vũ muốn hại ta!!!"
Mọi người nhất thời không nói gì, Lâm Thiện Vũ bước vài bước đi vào nhà chính, trước tiên là hạ thấp người hành lễ với Phó lão gia và Tân thị, sau đó mới chuyển hướng nhìn sang Phó Gia Bảo, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Phu quân."
Thanh âm nhẹ nhàng, ngọt ngào.
Nhưng mà Phó Gia Bảo nghe thấy, lại phảng phất giống như bị cây trâm tối qua đâm vào người một nhát, hoảng sợ nhảy dựng sang bên cạnh, chỉ vào Lâm Thiện Vũ hô to: "Nữ ma đầu! Ngươi đừng đến đây!"
Phó lão gia vốn dĩ đang cảm thấy xấu hổ, lúc này thấy con dâu đến đây, lại nhìn lại nhi tử còn đang giơ cao khăn trinh tiết khăn, càng cảm thấy mất hết mặt mũi.
Hận không thể đem thứ đồ trong tay Phó Gia Bảo giật lấy ném đi ngay lập tức, lại tìm một chỗ đem tên Phó Gia Bảo ngu ngốc này nhốt vào đó, đỡ làm hắn đem mặt mũi, thể diện của Phó gia ném hết ở bên ngoài.
Hắn nhìn Phó Gia Bảo trên người vẫn còn mặc bộ hỉ phục tối hôm qua, bên trên còn có rất nhiều nếp uốn, nhăn nhúm, tức giận trách mắng: "Đó là tức phụ của ngươi! Nói chuyện cho đàng hoàng! Con dâu làm sao sẽ hại ngươi chứ?"
Loading...
Phó Gia Bảo giơ đầu ngón tay tối hôm qua đã bị Lâm Thiện Vũ đâm ba cái, lại chỉ vào khăn trinh tiết đang cầm kêu lên: "Tối hôm qua nàng lấy cây trâm đâm ta! Còn đem máu của ta trét hết lên cái khăn này..." Phó Gia Bảo vừa nói, lại phảng phất nhớ tới cái gì, trừng to mắt nói tiếp: "Còn có còn có, nàng là cái yêu nữ, biết yêu thuật! Ngón tay của nàng vừa chạm vào ta một cái, cả người ta liền không động đậy được! Nàng nhất định không phải là Lâm Thiện Vũ, nàng là một yêu quái!"
Nghe Phó Gia Bảo một lần lại một lần nhắc đến hai chữ yêu nữ, rồi lại yêu quái, khóe miệng Lâm Thiện Vũ nhẹ nhàng cong lên, nhìn Phó Gia Bảo ánh mắt cũng tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Phó Gia Bảo bị nàng nhìn như vậy, lập tức nhớ lại ám ảnh kinh hoàng tối hôm qua, ngay lập tức theo bản năng lui về sau hai bước, nhưng chỉ giây lát sau, hắn liền nhớ ra bây giờ là ban ngày ban mặt, xung quanh hắn còn có những người khác nữa, bên ngoài cũng có rất nhiều nha hoàn gia đinh, chỉ cần hô một tiếng là có thể gọi tới một đống người, hắn còn phải sợ hãi cái gì chứ? Vì thế lại bước tới trước một bước, chỉ tay vào người Lâm Thiện Vũ lớn giọng nói với mấy người Phó lão gia: "Các người nhìn đi, ta đã nói nàng là con yêu nữ mà, làm gì có người nào lại có ánh mắt đáng sợ, dọa người như vậy chứ!"
Phó lão gia lại nhìn sang Lâm Thiện Vũ một chút, thấy nàng cúi đầu rũ mắt, đứng ở đó yên lặng không nói gì, dáng vẻ nhìn có chút đáng thương, trong lòng càng thêm bất mãn với nhi tử, "Yêu thuật cái gì? Gì mà ngón tay đụng vào một chút liền không nhúc nhích được? Ta thấy tối hôm qua ngươi uống cho cố rượu vào rồi nằm mơ vớ vẩn đi, còn tiếp tục ăn nói tung tung nữa, ta sẽ đem ngươi nhốt vào từ đường!"
Nếu như là ngày xưa, Phó Gia Bảo nghe thấy Phó lão gia muốn nhốt hắn vào từ đường, đã sớm nhảy dựng lên ầm ĩ, náo loạn với Phó lão gia rồi, nhưng mà hiện tại không giống như thế, hắn một lòng muốn làm cho mọi người tin tưởng Lâm Thiện Vũ muốn hại chết hắn, vì thế chìa đầu ngón tay cùng cái khăn trinh tiết kia đến gần Phó lão gia, "Ngón tay này của ta chính là bị nàng dùng cây trâm đâm vào! Không tin các ngươi đều nhìn đi."
Không chờ hắn đi đến trước mặt Phó lão gia, Lâm Thiện Vũ đã mở miệng, biểu tình của nàng vô cùng lãnh đạm, trong giọng nói cũng lộ ra lạnh lẽo, nàng nói với Phó lão gia: "Phó bá bá, nếu như Phó gia không muốn một tức phụ như con, cứ việc nói thẳng ra là được rồi, con sẽ tự mình rời đi, việc gì phải làm cho Phó Gia Bảo nói lung tung vớ vẩn như vậy hủy hoại thanh danh của con."
Nàng vừa nói ra những lời này, khiến cho mọi người đều sửng sốt.
Phó lão gia và Tân thị thì không nhắc tới, trong lòng Phí ma ma đang đứng ở chỗ này, cùng với đám hạ nhân đang đứng bên ngoài chính phòng dựng lỗ tai lên nghe lén động tĩnh đều nổi lên nói thầm.
Trên thực tế, cũng như Phó lão gia, bọn họ cũng không tin những lời đại thiếu gia nói, không nói đến bình thường đại thiếu gia chính là một người chỉ thích ăn chơi, chuyện gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, mà cho dù đại thiếu gia ngày thường có ăn có học, hiểu biết lý lẽ, bọn họ cũng không dám tin nữa là! Chạm một cái liền không động đậy được? Ở đâu ra có chuyện thần kỳ như vậy? Nhất định là do đại thiếu gia đối với chuyện tân nương tử bị đổi từ nhị cô nương thành đại cô nương vẫn còn có khúc mắc, cho nên mới cố ý nói những lời này làm cho thiếu nãi nãi chật vật, khó xử đây mà!
Tuy rằng như thế, nhưng mà trong lòng bọn hắn cũng không có đồng tình với thiếu nãi nãi, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy Lâm gia làm ra chuyện này cũng thật là quá đáng, vốn dĩ con gái Lâm gia gả vào Phó gia, đã tính là gả vào chỗ cao rồi, hôn kỳ đã đến gần lại đột nhiên muốn thay đổi người, cái này cũng thật là không đem Phó gia bọn họ để vào mắt rồi!
Bọn họ vốn dĩ đều nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nghe thấy đại thiếu nãi nãi không kiêu căng không nịnh bợ nói ra những lời đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, chuyện này ngay từ đầu vốn chính là Lâm gia đuối lý, vì sao bây giờ đại thiếu nãi nãi còn dám kiên cường như thế? Chẳng lẽ việc hôn nhân này còn có ẩn tình khác sao?
Những hạ nhân này đều đã ký khế ước bán mình, cũng không dám đem chuyện của Phó gia đi ra ngoài nói lung tung, huống chi luôn có mấy người không nhịn nổi tò mò, lại tiếp tục vảnh tai lên nghe lén.
Ngay sau đó, bọn họ liền nghe thấy lão gia khuyên nhủ: "Con dâu, Gia Bảo chỉ là tính khí trẻ con, hắn là nhất thời nóng vội, choáng váng đầu óc mới có thể nói ra mấy câu mê sảng như vậy, Phó gia chúng ta là thành tâm muốn rước con, người tức phụ này về nhà, mà không phải cố tình muốn đuổi con đi, con ngàn vạn làn không cần phải quá xúc động như vậy."
Những lời "Trấn an" Lâm Thiện Vũ này của Phó lão gia, lại làm cho Phó Gia Bảo lập tức trợn tròn mắt, hắn vội vàng chen vào nói: "Lão gia tử ngài có ý tứ gì? Ác nữ này muốn hãi hại ta, ngài mặc kệ không quản, lại còn giúp nàng ta nói chuyện nữa?!?"
Phó lão gia nghiêng đầu sang nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Lâm gia có ân với Phó gia chúng ta, chuyện hôn nhân này là do tổ phụ của ngươi cầu Lâm gia định ra, vốn dĩ định ra là nhị cô nương, có điều năm nay nhị cô nương mới mười lăm tuổi, Lâm gia luyến tiếc, muốn giữ nàng ở nhà thêm hai năm nữa, nhưng cũng không muốn chậm trễ ngươi, vốn là muốn hủy bỏ hôn ước, là ta muốn cùng Lâm gia kết thân, bên thông gia mới đề nghị đổi thành đại cô nương.
Ở trong chuyện hôn sự này, Lâm gia không có làm gì có lỗi với Phó gia chúng ta, con dâu càng không có lỗi với ngươi, sau này ngươi phải đối đãi với nàng cho thật tốt, đừng bao giờ vô cớ gây rối như hôm nay nữa!"
Những người khác nghe xong mấy lời này, tất cả đều lộ ra biểu cảm "Thì ra là như thế", khó trách ở trong thành nhiều thiên kim tiểu thư nhà giàu có như vậy lão gia lại không cầu thân, cố tình lựa chọn Lâm gia, khó trách Lâm gia lại dám thay đổi người! Thì ra ở trong đó còn có nguyên do sâu xa như vậy.
Việc hôn nhân này là do lão thái gia định ra, lúc lão thái gia vẫn còn sống, Phó gia cũng không được giàu có như bây giờ, chỉ là tiểu thương gia vừa mới mở được một cửa hàng nho nhỏ, mãi đến khi lão gia kế thừa gia nghiệp rồi Phó gia mới dần thịnh vượng, phát triển lên, mà Lâm gia ba đời đều là phú nông, lúc ấy, triều đình vẫn còn chưa chấp thuận việc con cháu thương hộ tham gia khoa khảo, địa vị của thương nhân so hiện tại thấp kém hơn rất nhiều, lấy tình hình lúc đó tới nghĩ lại, có thể ký xuống hôn ước chính là Phó gia trèo cao lên cửa nhà Lâm gia rồi.
Cẩn thận suy nghĩ những điều này, ánh mắt của bọn hạ nhân nhìn về phía Lâm Thiện Vũ lập tức tràn đầy kính nể và đồng tình, đồng tình đại thiếu nãi nãi thật không dễ dàng, vừa mới gả vào cửa ngày đầu tiên đã bị đại thiếu gia làm khó làm dễ, kính nể đại thiếu nãi nãi một tân nương tử, ở trong tình huống gặp phải loại chuyện bôi nhọ, phỉ báng như vậy còn có thể giữ vững bình tĩnh không khóc không nháo, như vậy xem ra gia phong của Lâm gia quả nhiên là không tồi! Khó trách lão gia thà rằng thay đổi người cũng muốn giữ lại chuyện hôn nhân này.
Mà Phó Gia Bảo...!Lúc này hắn đã sắp bị tức chết rồi! Hắn lao tâm lao lực, vắt óc suy nghĩ, tranh thủ lúc nữ ma đầu buông lỏng cảnh giác đoạt lấy khăn trinh tiết làm chứng cứ, hắn lo sợ sẽ bị nữ ma đầu bắt lại, một đường không quản ánh mắt của người khác cầm chặt khăn trinh tiết la to, kết quả chẳng những không có người nào chịu tin tưởng hắn, bọn họ thế nhưng tất cả đều phản chiến, đầu phục vào bên phía nữ ma đầu, còn đem hắn nhốt vào từ đường nữa!
Lúc bị hai hạ nhân ấn quỳ gối xuống trong từ đường, Phó Gia Bảo quả thực đều phải nghẹn khuất, uất ức muốn chết, hắn giãy giụa muốn thoát khỏi ràng buộc của hai tên gia đinh kia, lớn tiếng: "Ta không có gạt người, Lâm Thiện Vũ chính là biết yêu thuật, các ngươi nhìn xem đầu ngón tay ta đều bị nàng đâm nát cả rồi..."
Ngay sau đó, bàn tay hắn bị hạ nhân A Mạch đè xuống.
A Mạch bất đắc dĩ nói: "Đại thiếu gia, tuy rằng thay đổi người, nhưng đại thiếu nãi nãi nhìn qua liền biết chính là nữ nhân tốt, ngài đường đường là một đại trượng phu, cho dù không thích đại thiếu nãi nãi, cũng không cần cũng phải cùng đại thiếu nãi nãi náo loạn không tha như vậy đâu!"
Nói xong, A Mạch cùng gia đinh còn lại thở dài, tiếp theo, hai người nhân lúc đại thiếu gia không chú ý, nhanh chóng chạy ra khỏi từ đường cũng thuận tay đóng chặt cửa, còn tay chân nhanh nhẹn khóa lại.
Ngay sau đó, bên trong cửa liền truyền ra âm thanh tông cửa "phanh phanh phanh" cùng với tiếng la hét của Phó Gia Bảo.
Hai người nhịn không được rụt rụt cổ, nghĩ thầm thật xin lỗi thiếu gia, đây đều là mệnh lệnh của lão gia, chúng ta không dám cãi lời!
A Mạch lớn gan nói vọng vào bên trong: "Đại thiếu gia, ngài cũng đừng uổng phí sức lực nữa, lão gia đã nói phải nhốt ngài một ngày, tuyệt đối sẽ không có người nào dám trái lệnh đến thả ngài ra đâu, có điều ngài cứ yên tâm, vừa đến giờ, tiểu nhân sẽ lập tức đến mở cửa cho ngài ra.
Đến lúc đó ngài muốn tiểu nhân cõng ngài ra cũng đều được!"
Nói xong, hai người cũng mặc kệ phản ứng của đại thiếu gia, dưới chân như bôi thêm dầu, thoăn thoát nhanh nhẹn mà chạy mất...!
Mà lúc này đây, Lâm Thiện Vũ đã kính trà cho Phó lão gia cùng Tân thị xong rồi, còn đang bị Tân thị lôi kéo nói chuyện.
Tân thị là vợ kế, thân phận có chút xấu hổ, mối quan hệ với Phó Gia Bảo cũng không tốt đẹp bao nhiêu, bởi vậy cũng chỉ nói được mấy câu làm cho nàng và Phó Gia Bảo ở cùng nhau cho tốt, tranh thủ bồi dưỡng tình cảm linh tinh thôi, Lâm Thiện Vũ một bên mỉm cười mà ứng phó, một bên phân tâm nghĩ tới chuyện khác.
Nàng tuy rằng thấy được ký ức của Lâm Đại cô nương, nhưng những hình ảnh đó xoay chuyển quá nhanh, huống hồ Lâm Đại cô nương cũng không có đem tất cả mọi ký ức từ lớn đến nhỏ cho nàng xem.
Bởi vậy nàng cũng không biết mối quan hệ sâu xa, rắc rối giữa Lâm gia và Phó gia, nàng nói ra những lời kia, cũng chỉ là cảm thấy hôn sự giữ hai nhà có điểm đáng ngờ mà thôi.
Lâm gia tuy nói là phú nông, nhưng đó cũng chỉ là ở đời tổ tông phía trước mà thôi, đến thế hệ này trong nhà chỉ còn 70 mẫu đồng ruộng, hai con trâu và một con lừa, gia cảnh chỉ có thể tính là khá giả, so với Phó gia – nhà giàu có số một huyện Nhạc Bình thì thua kém cả chục lần, dòng dõi hai nhà cũng không tương đương, có thể kết thân vốn dĩ đã có chút kỳ quái, huống chi Lâm gia còn có thể thuyết phục Phó lão gia lừa gạt Phó Gia Bảo đổi người, chuyện này càng kỳ quái hơn, Lâm Thiện Vũ suy đoán, trong đó nhất định có lý do sâu xa khác mà trong sách chưa từng nhắc đến.
Cho nên nàng mới có thể nói ra câu nói kia, sự thật đã chứng minh nàng đoán đúng rồi.
Lâm Thiện Vũ thầm nghĩ: Cứ như vậy, địa vị của nàng ở Phó gia đã hoàn toàn được củng cố, cũng không cần phải phiền lòng vì có hạ nhân dùng loại ánh mắt khác thường mà nhìn nàng nữa.
Người tập võ vốn ngũ quan rất nhạy bén, nàng hiện tại tuy đã không còn công lực, nhưng năng lực cùng cảm giác đã rèn luyện bao nhiêu năm tháng cũng không có mất đi.
Một đường từ Đông viện đi tới chính viện, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua những ánh mắt âm thầm đánh giá quan sát của bọn hạ nhân kia.
Tuy nói chỉ là mấy người ở mà thôi, nhưng Diêm Vương dễ đánh tiểu quỷ khó chơi, Lâm Thiện Vũ là người từ trong chốn giang hồ chém giết ra, tự nhiên sẽ không bỏ qua những điểm dù rất nhỏ bé này.
Suy nghĩ trong lòng vừa xoay chuyển, nàng liền nghe thấy từ bên ngoài chính phòng truyền vào một đạo âm thanh trong trẻo, trẻ trung, là Phó Chu – nhị thiếu gia của Phó gia đã tới rồi.
Tướng mạo của Phó Chu không giống Phó lão gia, mà càng có vẻ giống Tân thị hơn, hắn mặc trường bào màu trắng xanh, tóc buộc gọn, ngay ngắn chỉnh tề, vừa tiến vào liền hành lễ với Phó lão gia và Tân thị, sau đó mới chào hỏi nàng, vị tẩu tử mới vào cửa.
Ngày hôm qua Phó Chu ở trong tiệc cưới uống nhiều quá rượu, thức dậy có chút chậm trễ, nghe nói ở chính viện xảy ra chuyện mới vội vàng chạy tới, vừa tới đã muốn cầu tình với Phó lão gia thay cho Phó Gia Bảo, hắn nói: "Đại ca vừa mới thành thân đã bị nhốt vào từ đường, nếu việc này truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của hắn."
Phó lão gia đang còn nổi nóng, đương nhiên là không chịu đáp ứng.
Lâm Thiện Vũ lên tiếng: "Công công, tiểu thúc nói đúng, vẫn là nên thả phu quân ra đi! Sau này hắn nhất định sẽ không như vậy nữa." Nàng một bộ dáng vì trượng phu suy xét không so đo hiềm khích trước đây nói.
Phó lão gia thần sắc có hơi buông lỏng, nhưng vẫn không có đáp ứng.
Phó Chu liền nói: "Phụ thân, đại ca cùng đại tẩu dù sao cũng là phu thê, nếu như đại ca biết đại tẩu không chấp nhất hiềm khích lúc trước thay hắn cầu tình, hắn nhất định sẽ biết đại tẩu rất tốt, nói không chừng qua một thời gian nữa, phu thê bọn họ liền có thể cử án tề mi, tương kính như tân."
Phó lão gia ngẫm nghĩ lại như thế cũng rất có lý.
Vì thế một hàng bốn người liền đi tới từ đường, ai ngờ bọn họ vừa mở cửa từ đường ra đã thấy, bên trong trừ bỏ bài vị của tổ tông ra thì trống rỗng, mà cửa sổ lại đang mở rộng, Phó Gia Bảo đã nhảy cửa sổ đào tẩu!
Phó lão gia sắc mặt trầm xuống, tức giận càng tăng cao, thực hận rèn sắt không thành thép: "Nghịch tử này..."
Lâm Thiện Vũ: Chậc ~~
=-=-=-=-=-=-=-=
Tiểu Bảo Bảo đáng thương~~~~
Tiểu Bảo Bảo vô cùng oan ức~~~~
Tiểu Bảo Bảo nói thật mà không ai chịu tin!!!!!!!
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ! =))))))).