"Nương tử?"
Phó Gia Bảo đứng thẳng tắp tại chỗ không dám động đậy, ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn về phía Lâm Thiện Vũ.
Lâm Thiện Vũ nhìn lướt qua khe cửa, trả lời: "Không có gì." Nói xong liền đóng cửa quay trở lại, nhìn hắn nói: "Chúng ta tiếp tục luyện."
"Hả?" Phó Gia Bảo khổ sở nhăn nhó mặt.
Cứ như vậy lăn qua lộn lại giày vò, kéo dài đến tận nửa đêm, sau khi kết thúc, Phó Gia Bảo đã mệt lả đến độ vừa ngả người lên giường đã lập tức lăn ra ngủ.
Lâm Thiện Vũ mượn ánh nến trong phòng yên lặng quan sát hắn, chỉ thấy bên trên gương mặt trẻ tuổi kia tràn đầy mỏi mệt.
Nàng lắc đầu, mới luyện có chút xíu đã mệt thành như vậy, thân thể này của Phó Gia Bảo thật sự quá yếu ớt, xem ra kế hoạch huấn luyện này nhất định phải kiên trì tiếp tục kéo dài, một chút cũng không thể thả lỏng.
Thổi tắt nến, nàng lại bước lại nằm ở nhuyễn tháp mà nghỉ ngơi.
Qua ngày chỉ vừa mới giờ mẹo một khắc, Lâm Thiện Vũ đã mở mắt ra, ánh mắt sáng rõ, nếu không phải trong đáy mắt còn có vài phần mờ mịt vì vừa tỉnh giấc, thì sẽ thật sự khiến người khác phải nghi ngờ đêm qua nàng có từng ngủ chút nào hay không.
Nàng mở to đôi mắt nhìn nhìn chung quanh, một lát sau, mới giật mình hoàn hồn, ý thức được chính mình đang ở trong phòng ngủ ấm áp sạch sẽ của Phó gia, mà không phải là chòi rách, miếu hoang đổ nát chỉ có thể tạm chấp nhận ngủ lại khi lưu lạc giang hồ ở đời trước.
Loading...
Nàng ngồi dậy, dùng nước lạnh từ tối hôm qua để rửa mặt, sau đó lại ngồi lên nhuyễn tháp tu luyện một lát, cho đến giờ mẹo năm khắc, A Hồng bưng nước ấm đến đứng bên ngoài gõ cửa, mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Vào đi!"
A Hồng đẩy cửa đi vào, bưng thau nước vào phòng trong, đã nhìn thấy Thiếu nãi nãi quần áo chỉnh tề ngồi ở trước gương đồng chải tóc, mà phía sau màn rũ trên giường lớn vẫn còn có thể lờ mờ nhìn thấy được bóng dáng đang say ngủ của Đại thiếu gia.
A Hồng đối với chuyện này đã nhìn mãi thành quen, nàng đem nước ấm để gọn vào đúng vị trí, sau đó bước đến giúp Thiếu nãi nãi búi tóc cho tốt, rồi mới đi đến trước giường gọi: "Thiếu gia, nên thức dậy thôi, đã gần đến giờ thìn rồi."
Đại thiếu gia vẫn không nhúc nhích.
A Hồng hơi nghi ngờ nhíu nhíu mày, ngày thường Đại thiếu gia cũng rất thích ngủ nướng, nhưng cũng chưa từng giống như hôm nay kêu cũng không dậy như thế, nàng lại gọi: "Thiếu gia, nên dậy rồi."
Đại thiếu gia trở người, ngáy o o, vẫn không hề phản ứng lại nàng.
Lúc này Lâm Thiện Vũ mở miệng nói: "Tối hôm qua phu quân vận động nhiều, mệt mỏi, ngươi cứ để chàng ngủ tiếp một lát đi." Nói xong liền đứng dậy, dặn dò nàng: "Ta đến sương phòng trước, ngươi ở lại chỗ này canh chừng, hai khắc nữa lại gọi chàng dậy."
Nói rồi nàng đi qua sương phòng xem xét kiểm tra lại số dược lược nàng đã gom góp sơ chế mấy ngày nay, nàng chuẩn bị trước dùng hồng hoa (*) cùng hoa phù dung hồng điều chế một loại son.
(*) Hồng hoa: Hồng hoa hay hoa rum hay hạt kham là loài thực vật thuộc họ Cúc.
Cây cao từ 30 cm đến 150 cm, cụm hoa đầu hình cầu bao gồm các hoa màu vàng tươi hay màu da cam hoặc đỏ.
Trên thực tế, tại Việt Nam và Trung Quốc thường gặp loại hoa màu đỏ nên mới có tên là hồng hoa.
Lâm Thiện Vũ một lòng tập trung ở trong sương phòng hết sức chuyên chú trộn, giã hoa, lại không nghĩ rằng nha đầu A Hồng thoạt nhìn rất thành thật, hiểu chuyện kia, lúc này đang mở to một đôi mắt lanh lợi, đưa mắt nhìn qua nhìn lại khắp phòng.
Một chốc lại đảo mắt xem xét bài trí trong phòng, một lát lại áp sát vào nhìn bộ dạng say ngủ của Đại thiếu gia, ý đồ muốn nhìn ra điều gì đã phát sinh đêm qua.
Trong đầu quanh quẩn những lời Đại thiếu nãi nãi vừa nói khi nãy, thầm nghĩ: Đại thiếu nãi nãi nói...!thiếu gia tối hôm qua vận động nhiều, mệt mỏi, hai phu thê cùng ở trong một căn phòng, trai đơn gái trước, có thể làm chuyện gì mệt? Tất nhiên là...!
Tuy A Hồng còn chưa đủ mười lăm tuổi, nhưng nhắc tới loại chuyện này cũng không ngượng ngùng chút nào, trái lại trong ánh mắt còn tràn đầy tò mò, nghĩ thầm rốt cục thì tối hôm qua thiếu gia cùng thiếu nãi nãi có làm xong không? Nhất định có rồi! Nhìn xem Đại thiếu gia đều đã mệt tới mức không dậy nổi rồi kia kìa! Cho nên có thể nói, Đông viện của bọn họ có lẽ không lâu nữa sẽ có thêm tiểu chủ tử rồi?
Nghĩ đến một tiểu chủ tử mềm mại ngọt ngào nắm lấy tay nàng, từng tiếng từng tiếng trong veo gọi A Hồng tỷ tỷ, A Hồng liền có cảm giác giống như đang ăn mật ngọt thượng hạng vậy, ngọt vào đến tận tâm can! Hiện tại nàng cũng đã là đại a đầu của Đông viện rồi, sau này lại chăm sóc tiểu chủ tử lớn lên, hẳn là cũng có thể nở mày nở mặt, uy phong giống như Phí ma ma vậy?
A Hồng âm thầm vui vẻ trong bụng.
Lưng cũng thẳng tắp thêm mấy phần, nghiễm nhiên đã có phong thái của một ma ma quản sự tương lai rồi.
Hai khắc thời gian trôi qua, Phó Gia Bảo còn đang mơ mơ màng màng bị kêu tỉnh dậy, liền nhìn thấy nha đầu A Hồng kia ánh mắt thật quỷ dị nhìn hắn, ngay cả dáng vẻ tươi cười cũng đầy cổ quái.
Phó Gia Bảo cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không để trong lòng.
Tối hôm qua bị ép buộc một hồi lâu như vậy, mệt mỏi đến mức bây giờ xương sống thắt lưng của hắn vẫn còn đau nhức không thôi.
Hắn thật sự không muốn dậy, nhưng mà nghĩ đến hôm nay Phó Chu đang ở nhà, nếu hắn tiếp tục ngủ nướng không dậy, chẳng phải nương tử sẽ phải đến chính viện một mình chiến đấu sao? Thân là nam nhân, dù thế nào hắn cũng phải bảo vệ thể diện cho tổ ấm nhỏ này!
Vì thế Phó Gia Bảo vượt qua cơn lười mà ngồi dậy, để cho A Hạ mặc quần áo, A Đinh rửa mặt cho mình, súc miệng thì thật sự không cách nào gọi người hầu hạ, đành phải tự mình xử lý.
A Hồng ở bên cạnh chờ, thấy thiếu gia súc miệng xong rồi, muốn bước tới giúp hắn chải đầu, tốt xấu gì nàng cũng là nha hoàn duy nhất trong phòng này, loại việc cần sự cẩn thận tỉ mỉ này tất nhiên không thể để hai gia đinh kia làm rồi, thế nhưng lại bị Phó Gia Bảo xua tay đuổi ra.
"Đi đi đi." Phó Gia Bảo không kiên nhẫn nói, bản thân thì tự cầm lược tóm tóc lên nhanh nhẹn buộc gọn thành búi.
A Hồng thấy thế nhẹ nhàng thở phào, ai, đây cũng không phải là do nàng lười biếng, cũng không phải nàng không tròn bổn phận, là Đại thiếu gia không cho nàng làm.
Nàng vẫn là một đại nha hoàn chăm chỉ lại thông minh.
Bên này Phó Gia Bảo chuẩn bị xong xuôi, bên kia Lâm Thiện Vũ cũng đã giã hoa xong rồi, sau đó dùng vải sa đã chuẩn bị sẵn từ sớm để lọc cặn bã, rồi đem vào sân viện phơi nắng.
Nàng vốn còn nghĩ A Hồng không thể gọi Phó Gia Bảo dậy nổi, còn phải đợi mình xách chày cán bột qua hầu hắn mới bằng lòng rời giường, ai ngờ đâu vừa quay người lại đã nhìn thấy Phó Gia Bảo từ trong phòng đi ra.
Hắn bước tới lôi kéo tay nàng, mở to hai mắt khí thế mười phần nói: "Nương tử, đi! Chúng ta đến chính viện!"
Lâm Thiện Vũ: "..."
Đi ăn điểm tâm thôi mà, vì sao chàng phải làm ra vẻ nghiêm trọng như sắp ra chiến trường vậy.
Lúc hai người tới chính viện, Phó lão gia, Tân thị và Phó Chu đều dã có mặt, năm người cùng nhau ngồi xuống, nhưng không khí trên bàn cơm hôm nay không hề hòa hợp nhứ mấy ngày trước đây, từ đầu trên mặt Phó Gia Bảo còn có chút tươi cười, nhưng vừa nghe đến chuyện Phó Chu tặng Lâm Thiện Vũ một miếng ngọc bội, cả khuôn mặt đều muốn chảy xệ xuống, chỉ cần người nào có mắt đều có thể nhìn ra hắn đang mất hứng.
Phó Chu vốn còn đang cười nói trao đổi gì đó với Tân thị, vừa nhìn thấy khuôn mặt Phó Gia Bảo đã thối hoắc như vậy, hai người cũng dần trầm mặc.
Một bữa cơm sáng cứ như vậy xấu hổ trôi qua.
Trước khi Lâm Thiện Vũ rời khỏi chính viện, rõ ràng có thể nhìn đến Phó lão gia ưu sầu thở dài.
Sau khi trở lại đông viện, Phó Gia Bảo sải bước đi thẳng vào phòng, tiến lại chỗ bàn trang điểm, tìm kiếm miếng ngọc bội kia, miệng lải nhải nói phải mau ném đi.
Lâm Thiện Vũ khó hiểu, "Đó là đồ tiểu thúc tặng, là tâm ý của người ta, chàng sao có thể nói ném liền ném chứ?"
Phó Gia Bảo hừ hừ, "Ai biết hắn có ý xấu gì không? Những thứ của hắn chúng ta không cần, nương tử, ta đưa nàng ra ngoài, chúng ta đi mua nhiều thứ tốt hơn!" Nói xong liền ôm gói bạc lớn, kích động muốn dẫn Lâm Thiện Vũ ra cửa.
Lâm Thiện Vũ lại lắc đầu, nàng rút miếng ngọc bội kia từ tay Phó Gia Bảo ra, cẩn thận thả lại trong hộp gỗ.
Rồi mới nói với hắn: "Một đống sách ở thư phòng, đều là do Phó Chu tặng, chàng cũng muốn đem ném hết? Bây giờ nếu chàng ném hết chẳng phải công công sẽ lại tức giận ư?"
Phó Gia Bảo vừa nhớ tới chỗ sách kia liền đau đầu, hắn hoàn toàn thất vọng: "Dù sao ông ta cũng không phải lần đầu tiên tức giận, chúng ta không cần phải để ý đến hắn."
Lâm Thiện Vũ cảm thấy thái độ của Phó Gia Bảo đối với những người còn lại của Phó gia rất kỳ quái, mà thái độ của bọn họ đối với hắn cũng rất khác thường.
Thời gian qua nàng đã thầm quan sát, cả Phó gia bất kể là Phó lão gia, Tân thị hay Phó Chu, thái độ đối với Phó Gia Bảo đều có chút dung túng quá mức, Phó Gia Bảo cũng không phải loại người vong ân phụ nghĩa, nhưng đối mặt với bọn họ lại thủy chung có điều mâu thuẫn, nhất là Tân thị và Phó Chu, cho dù bọn họ làm cái gì, trong mắt hắn đều là không có ý tốt.
Trên đời này cũng không có chuyện oán hận vô duyên vô cớ, bọn kẻ hầu người hạ của Phó gia đều cảm thấy Phó Gia Bảo ghi hận Phó lão gia bất công, nhưng mà Lâm Thiện Vũ biết, Phó Gia Bảo nhìn cà lơ phất phơ như vậy, thật ra lòng dạ cũng không hẹp hòi đến thế, nếu chỉ là do Phó lão gia bất công, hắn không có khả năng biến thành bộ dáng này.
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thiện Vũ, Phó Gia Bảo không được tự nhiên cúi gục đầu, một lát sau mới nói: "Sau này Tân thị mời nàng sang đó, nàng không cần phải đáp lại bà ta, chúng ta ở Đông viện tự sinh hoạt là được rồi.
Nàng cũng không cần phải đem những lời của mà ta nói tin là thật, bà ta không phải người tốt."
Lâm Thiện Vũ có lòng muốn hắn nói hết ra một lượt, vì thế lôi kéo hắn ngồi xuống ghế, nói: "Nói sao thì bà ấy cũng là bà bà của ta, gặp mặt, ta cũng không thể làm bộ như không thấy chứ!"
Nghe vậy, hai mắt Phó Gia Bảo bỗng chốc sáng lên,: "Ý này rất tốt, nương tử, về sau nhìn thấy bà ta, nàng cứ coi như không thấy.
Nếu bà ta dám vì thế mà làm khó dễ nàng, ta sẽ lập tức xả giận thay nàng."
Lâm Thiện Vũ: "..."
Nàng có chút bó tay không biết nên nói gì, thậm chí còn muốn đánh hắn một trận.
Ai ngờ ý này chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu thôi, Phó Gia Bảo vốn đang ngồi bên cạnh nàng bỗng nhiên đứng phắt dậy, lập tức chạy vọt vào nội thất trốn vô trong tủ quần áo.
Lâm Thiện Vũ: "..."
Nàng hơi kinh ngạc hỏi hắn: "Chàng trốn vào tủ quần áo làm chi?"
Tiếng nói của Phó Gia Bảo theo bên trong truyền ra, đầy rầu rĩ, "Nàng muốn đánh ta."
Lâm Thiện Vũ thoáng im lặng, thầm nghĩ, có sao? Nàng mới vừa rồi biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Hay là sau khi bị nàng đánh vài lần, không dạy cũng biết, đạt được trực giác nhạy bén của các loài động vật nhỏ?
Nàng đành phải nói: "Ta chỉ là muốn một chút mà thôi."
Cánh của tủ nhẹ nhàng mở hé ra một khe nhỏ, đôi mắt Phó Gia Bảo ẩn núp ngay sau khe hở kia, lặng lẽ đánh giá nàng.
Lâm Thiện Vũ thấy hắn có thể thấy được mình rồi, vì thế giơ tay lên, đầu ngón cái và ngón trỏ áp vào nhau nói, "Cũng chỉ là muốn một chút xíu như vậy thôi, không phải thật sự muốn đánh chàng." Nàng đã muốn chung sống thật tốt cùng với hắn rồi, mà không phải muốn biến hắn thành nô lệ, làm sao có thể động chút lại đánh hắn cho được?
Phó Gia Bảo chưa tin tưởng cho lắm hỏi lại một lần nữa, "Thật sự là chỉ suy nghĩ một chút, không phải thật muốn đánh ta?"
Lâm Thiện Vũ không còn cách nào chỉ có thể đảm bảo một lần nữa: "Không đánh chàng, thật sự."
Đối với hứa hẹn của nàng, Phó Gia Bảo vẫn rất tin tưởng, vì thế hắn vô cùng cao hứng chui ra khỏi ngăn tủ, còn ân cần rót cho nàng một ly trà.
Lâm Thiện Vũ nâng ly uống, nghi hoặc hỏi: "Vì sao chàng lại nói Tân thị không phải người tốt?"
Phó Gia Bảo khinh thường hừ một tiếng, "Bà ta ái mộ hư vinh, tuổi còn trẻ đã làm phòng ngoài của cha ta, có thể là người tốt được sao?" Nói xong lại dặn dò nàng: "Nàng xuất thân từ gia đình trong sạch, đàng hoàng, không cần quá thân cận với bà ta."
Lâm Thiện Vũ rất kinh ngạc, nàng cũng không biết mẹ đẻ của Phó Gia Bảo đã qua đời từ lúc nào, có lẽ Lâm Đại cô nương biết, nhưng nàng ta không nói cho nàng, mà nàng cũng chưa từng đi hỏi thăm chuyện này.
Tân thị là vợ kế của Phó lão gia, lại sinh Phó Chu chỉ nhỏ hơn Phó Gia Bảo có hai tuổi, trừ khi là sau khi sinh Phó Gia Bảo không lâu mẹ đẻ của hắn đã qua đời, mà vợ đầu vừa mới chết, Phó lão gia đã lập tức tìm bà mối thu xếp đi bước nữa, lại nhanh chóng xác định chọn người cũng ở một năm đã sinh ra Phó Chu, nếu không thì theo thời gian xem ra đúng là không thích hợp, nhưng Phó lão gia nhìn lại không giống như loại người này, cho nên trước đây Lâm Thiện Vũ vẫn nghĩ Tân thị là thiếp thất được nâng lên làm vợ cả, mà Phó Chu cũng từ thứ tử biến thành đích tử.
Có điều hiện tại nghe Phó Gia Bảo nói như vậy, thực rõ ràng lúc trước nàng đã nghĩ sai rồi.
Phó Gia Bảo cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của nàng, hắn rầu rĩ nói: "Rất nhiều người đều nghĩ Tân thị là quý thiếp của cha ta, lại sanh ra Phó Chu, cho nên mới có thể trở thành vợ kế, nhưng nếu ai có tâm đi hỏi thăm những người biết chuyện của mười năm trước thì sẽ biết, Tân thị bà ta căn bản chỉ là một ả phòng ngoài lai lịch không rõ ràng, cũng không biết bà ta đã dùng thủ đoạn gì mà sinh ra Phó Chu ở ngoài, còn để cho cha ta che giấu gắt gao không ai nhìn ra được cái gì, mười năm trước nương ta vừa bệnh nặng qua đời chưa tới hai tháng, bà ta đã mang theo Phó Chu vào cửa." Nói tới đây, hắn còn hung hăng nhổ nước miếng, nghiến răng nói, "Phi, đúng là nữ nhân không biết xấu hổ, nếu như nương của ta còn sống..."
Hắn nói tới đây lại dừng lại, trên mặt đầy khổ sở.
Lâm Thiện Vũ không am hiểu an ủi người khác, nhìn thấy Phó Gia Bảo từ trước đến nay luôn hô to gọi nhỏ, sinh động phóng phú bỗng chốc lộ ra biểu tình yếu ớt như thế, nàng nghĩ nghĩ, chỉ có thể ôm lấy hắn, để đầu hắn dựa vào hõm vai mình.
Phó Gia Bảo vốn còn đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương, bỗng nhiên bị nàng ấn vào lòng, hắn ngẩn người, lập tức cảm nhận được một cỗ mùi thơm ấm áp dễ chịu thấm đẫm vào tận ruột gan.
Thơm quá! Đây là hương thơm trên người nương tử sao?
Phó Gia Bảo nghĩ như vậy, nhìn thấy cần cổ trắng nõn nhẵn nhụi lại thơm ngào ngạt ngay trước mắt, ma xui quỷ khiến thế nào hắn vươn đầu lưỡi liếm một cái.
Quá nhanh không kịp đề phòng, Lâm Thiện Vũ rùng mình một cái.
Nàng phản xạ có điều kiện cung chày cán bột, một gậy đánh vào mông của hắn.
Phó Gia Bảo ăn đau tru lên một tiếng thân thể lui về sau, không dám tin trừng mắt nhìn nàng, "Nàng không phải đã nói không đánh ta sao? Nàng nói chuyện không giữ lời gì hết!"
Lâm Thiện Vũ: "...".