"Đúng vậy thưa Thiếu nãi nãi, lúc đầu nô tỳ nhìn thấy cũng rất giật mình, phát hiện đại thiếu gia chạy tới chỗ Nhị cô nương nói chuyện, nô tỳ lập tức liền trở về báo lại cho ngài!" A Hồng nói như vậy.
Trên mặt nàng vẫn còn có chút tức giận, bởi vì nàng cho là đại thiếu gia và Thiếu nãi nãi đã thành thân với nhau lâu như vậy, nhưng trong lòng lại vẫn còn nhớ thương Nhị cô nương, vì tiếp cận Nhị cô nương, hắn thậm chí còn không tiếc nam giả nữ trang chạy tới thôn Nhạc Bình.
Nếu như không phải ghi nhớ lời Thiếu nãi nãi đã phân phó, A Hồng đã sớm vạch trần đại thiếu gia ở ngay giữa thôn Nhạc Bình luôn rồi, hừ!.
So với A Hồng đang tức giận phẫn nộ thay cho nữ chủ nhân, thì Lâm Thiện lại hoàn toàn ngược lại, sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, trong mắt nàng lại tuôn ra hứng thú.
Khóe miệng nàng có chút cong lên, một tay đùa nghịch chậu trúc phú quý đặt bên cửa sổ, nói với A Hồng: "Không cần phải quản hắn, chờ đến lúc phu quân trở về, tốt nhất là ngươi tránh hắn đi một chút."
A Hồng nghi hoặc mà nhìn ý cười trên mặt Thiếu nãi nãi, "Vì sao ạ?"
Lâm Thiện Vũ nghe nàng hỏi liền cười, "Ngươi xem bộ dáng tức giận lúc này của ngươi đi, nếu như để cho hắn nhìn thấy được, lại làm cho hắn phát hiện ra cái gì không chừng."
A Hồng nghe vậy, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mặt mình, nàng không hiểu vì sao Thiếu nãi nãi còn có thể cười vui vẻ đến như vậy, nhưng nàng là một nha hoàn rất hiểu tuân giữ bổn phận, thấy Thiếu nãi nãi không nói gì, cho dù trong lòng nghi hoặc thế nào cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi A Hồng lui ra ngoài rồi, Lâm Thiện Vũ liền theo thói quen đóng cửa chính và cửa sổ lại ngồi xuống tu luyện nội lực.
A Hồng không thể hiểu được nàng vì sao lại cười, nhưng đối với nàng mà nói, thứ chống đỡ để duy trì nàng sống sót trong kiếp sống lưu lạc giang hồ chính là một cuộc sống yên bình, an ổn, hiện tại nàng đã đạt được ước mơ tha thiết của đời trước rồi, cho nên bây giờ còn có chuyện gì có thể làm nàng thương tâm được nữa?
Loading...
Tu luyện cho đến hoàng hôn, nàng theo thường lệ ngừng lại.
Thời gian này, là lúc Phó gia cùng nhau dùng cơm tối.
Hiện tại trong tay Phó Gia Bảo cũng không có mấy đồng tiền, không nỡ ở bên ngoài ăn cơm, cũng sẽ đuổi kịp thời gian mà trở về thật đúng giờ.
Lâm Thiện Vũ đoán không sai, ngay lúc nàng đi đến chính viện, quả nhiên Phó Gia Bảo cũng gấp gáp trở về.
Lúc hắn đi vào chính sảnh, y phục tóc tai đều có chút loạn, trên gương mặt còn có phấn trắng chưa lau sạch, bộ dáng này tự nhiên lại làm cho Phó lão gia trợn trắng mắt, hắn đang muốn theo thói quen răn dạy vài câu, đã thấy con dâu ôm trong tay một xấp giấy Tuyên Thành đi tới.
"Công công bà bà." Sâu khi thỉnh an với Phó lão gia và Tân thị xong, Lâm Thiện Vũ liền mở mấy trang giấy Tuyên Thành trong tay mình ra, nói với hai người: "Đây đều là do phu quân viết mấy ngày nay, so với trước đây đã tiến bộ thêm rất nhiều."
Phó lão gia và Tân thị vội vàng cầm tới nhìn, mặc dù không cách nào so được với chữ của Phó Chu, nhưng xác thực đã rất tiến bộ rồi.
Sắc mặt Phó lão gia tạm thời hòa hoãn xuống một chút, đã trông thấy nghịch tử này vốn nên cùng con dâu ngồi cùng nhau lại đem cái ghế chuyển đến một bên.
Phó lão gia nhướng mày, "Ngươi đây là làm gì?"
Tân thị cũng không đồng ý nhìn về phía Phó Gia Bảo.
Phó Gia Bảo cũng không đợi bọn họ, tự động cầm bát đũa lên xới cơm, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Dù sao thì hôm nay ta cũng không muốn ngồi cùng nàng."
Phó lão gia nhíu mày.
Lâm Thiện Vũ lại dường như không chút để ý đến chuyện này, nàng ôn hòa cười cười, nhìn vô cùng phù hợp với hình tượng một nàng dâu dịu dàng hiểu chuyện, nàng nói với Phó lão gia và Tân thị: "Công công bà bà, hay là cứ ăn cơm trước đi! Mấy ngày nay phu quân bị con ép buộc ngồi luyện viết chữ, trong lòng không vui vẻ, đang giận dỗi, cáu kỉnh với con đó mà! Qua ngày mai thì tốt rồi."
Phó Gia Bảo đang ngồi nhét cơm vào miệng khinh khỉnh liếc nàng một cái, nghĩ thầm: Ai cáu kỉnh, giận dỗi với ngươi? Coi bản thiếu gia là con nít sao? Cứ chờ đó mà xem, bản thiếu gia đã biết ngươi không phải là người nhà Lâm gia rồi! Bản thiếu gia nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi! Chỉ là đáng thương cho Lâm Đại cô nương, nói không chừng đã bị sát hại rồi, có điều xin cô cứ yên tâm, bản thiếu gia nhất định sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho cô!
Phó Gia Bảo đang nghĩ như vậy, liền nghe Tân thị nói với Phó lão gia: "Bốn ngày nữa là tết Đoan Ngọ rồi, nhà chúng ta đã bao sẵn chỗ tốt nhất của Phúc Yên lâu, đến hôm đó có nên mời thân gia cùng tham dự hay không?"
Phó lão gia gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, ngày mai liền cho người đến nhà họ báo trước một tiếng đi!" Dừng một chút, hắn lại lắc đầu nói: "Hay là chuẩn bị chút lễ vật đến ngày đó lại để con dâu đưa về nhà đi." Nói xong hắn nhìn về phía Lâm Thiện Vũ dặn dò: "Ta nhớ được hai ca ca của con đã có ba đứa nhỏ rồi, đến lúc đó nếu bên thân gia không có an bài gì khác, thì mời bọn họ mang theo hài tử cùng đến Phúc Yên lâu đi, hai nhà chúng ta cùng nhau mừng tết Đoan Ngọ, cũng có thể náo nhiệt, vui vẻ thêm một chút."
Lâm Thiện Vũ gật đầu đáp ứng.
Phó Gia Bảo nghe thấy thế hai mắt lập tức sáng lên, tết Đoan Ngọ! Người của cả hai nhà tất cả đều tập hợp lại một chỗ! Không phải chính là cơ hội tốt nhất để hắn vạch trần bộ mặt thật của Lâm Thiện Vũ hay sao?
Mang theo ý nghĩ này, Phó Gia Bảo cơm nước xong xuôi liền ôm khư khư quyển truyện võ hiệp của mình nghiên cứu kỹ càng, ý đồ muốn từ trong sách tìm ra phương pháp tốt nhất để đối phó với Lâm Thiện Vũ, hắn còn đặc biệt sai A Hạ đi đưa tin cho hai người anh em tốt của hắn, muốn mượn bọn hắn mấy tên gia đinh.
Hết thảy những chuyện này, Lâm Thiện Vũ đều nhìn rõ ràng trong mắt.
Chẳng qua nàng cũng không nói gì, ngay cả Phó Gia Bảo tránh nàng chạy tới thư phòng ngủ qua đêm nàng cũng không có chút ý kiến hay thái độ gì.
Bởi vì nàng cũng muốn chuẩn bị nghỉ lễ!
Đời trước Lâm Thiện Vũ phiêu bạt trong giang hồ mười mấy năm trời, rất hiếm có cơ hội có thể vô ưu vô lự, thoải mái ngồi ăn một cái tết, cho dù có thể trộm được mấy đêm an bình, cũng đều là cô đơn một mình, còn không dám đi đến địa phương nào có nhiều người.
Nhưng đời này sẽ không giống như thế nữa.
Có thể bởi vì đây là một thế giới ở trong sách, cho nên phần lớn những tập tục, lễ tết càng gần gũi, tương tự với xã hội hiện đại mà nàng đã từng sinh sống qua trước đây, cũng có gói bánh chưng, hội đua thuyền rồng.
Hai ngày trước tết Đoan Ngọ, Tân thị liền dẫn nàng đi theo dán phù, quét sạch bụi bặm, một ngày trước tết Đoan Ngọ, Tân thị còn dạy nàng gói bánh chưng nấu bánh chưng.
Ở trong mắt Lâm Thiện Vũ, mặc dù Tân thị tuổi đã gần bốn mươi, nhưng vẫn duy trì được mỹ mạo và sự dịu dàng, đối xử mọi người cũng hết sức hòa khí, tuy nói nàng chỉ là mẹ kế của Phó Gia Bảo thôi, nhưng đối với người con dâu như nàng lại hết lòng quan tâm.
Lâm Thiện Vũ có thể nhìn ra được, hành vi cử chỉ của nàng đều xuất phát từ tận đáy lòng, dưới sự chán ghét không tộn trọng của Phó Gia Bảo mà nàng vẫn có thể làm được đến như vậy cũng là mười phần khó có được.
Cuối cùng cũng đến ngày tết Đoan Ngọ, ngày hôm nay Lâm Thiện Vũ sớm đã thức dậy trang điểm, nàng cho A Hồng đi gọi Phó Gia Bảo dậy, lại biết được từ sáng sớm Phó Gia Bảo đã tự giác thức dậy ra ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên Phó Gia Bảo thức dậy sớm đến như vậy, mấy tên hạ nhân đều có chút kinh dị, trên mặt Lâm Thiện Vũ lại không lộ ra chút nghi ngờ hay khác thường gì, nàng thu thập xong, liền đi đến chính viện của Phó gia.
Cùng lúc đó, ở trong thư phòng của chính viện, Phó Gia Bảo khó có được một lần gương mặt đặc biệt nghiêm túc nói: "Cha, lúc này ngài nhất định phải tin ta!"
Một tiếng "Cha" này, Phó Gia Bảo đã thật lâu không có gọi qua nữa, Phó lão gia nghe thấy, không khỏi có chút hoảng hốt.
Hắn có chút không dám tin nói: "Ý của con là, để cho gia đinh đem phòng bao vây kín lại, bất luạn con làm cái gì, đều không thể để cho bất kỳ ai trong phòng bao đi ra ngoài?"
Phó Gia Bảo trịnh trọng gật đầu, "Đúng!"
Phó lão gia nhíu mày nhìn đứng con trai đang ở trước mắt mình, bình thường Phó Gia Bảo thật sự đã làm ra không ít chuyện hỗn đản, quá đáng, cho dù hiện tại hắn một bộ nghiêm túc đứng đắn nói chuyện vói mình, Phó lão gia vẫn có cảm giác con trai hắn lại muốn đùa nghịch ra chuyện gì không biết chừng.
Phó Gia Bảo không chỉ đứng đắn, hắn còn thận trọng bảo đảm nói: "Ta cam đoan là chuyện tốt, tương lai các người đều sẽ phải cảm kích ta!"
Nghe vậy, Phó lão gia lại có loại cảm giác con trai hắn thật không đáng tin, nhưng có điều nhi tử đã hồi lâu không có nghiêm túc nói chuyện với hắn, Phó lão gia càng nghĩ, vẫn là quyết định tin tưởng hắn thêm một lần này vậy, có lẽ, lúc này con trai hắn đã thật sự trưởng thành hiểu chuyện rồi không chừng!
Phó lão gia nghĩ như thế liền gật đầu, đúng lúc này, Tân thị tại bên ngoài gọi: "Lão gia, Gia Bảo, đến giờ rồi, mau đi thôi!"
Phó lão gia lên tiếng đáp lại, Phó Gia Bảo lại lập tức nói với hắn: " Chờ một lúc tiến vào Phúc Yên lâu, ngài nhớ cách Lâm Thiện Vũ xa một chút."
Phó lão gia:???
* * * * * *
Xe ngựa của Phó gia rất nhanh liền ra khỏi cổng lớn Phó gia đại trạch, chạy thẳng đến hướng Phúc Yên lâu nổi tiếng của huyện Nhạc Bình.
Phúc Yên lâu là tòa trà lâu cao nhất trong huyện, vị trí cửa sổ của phòng bao trên lầu vừa vặn đối diện với mặt sông, ngồi ở trong này, liền có thể thấy rõ những chiếc thuyền rồng trong huyện tranh nhau truy đuổi rầm rộ, cho nên hàng năm vào lúc này, phòng bao của Phúc Yên lâu đều là cung không đủ cầu.
Xe ngựa của Phó gia vừa mới ngừng lại phía trước Phúc Yên lâu, thì xe ngựa mà Phó gia phái đi tiếp đón người nhà Lâm gia cũng vừa đến.
Phó lão gia liền vừa hàn huyên trò chuyện với Lâm phụ vừa dẫn đầu đi vào trong, Tân thị thì cùng Lâm mẫu cười cười nói nói đi ở phía sau.
Cuối cùng chính là hai đôi phu thê trẻ của Lâm gia cùng với con của bọn họ.
Lâm Thiện Vũ hỏi hai vị ca ca Lâm Thiện Lãi vì sao không đến.
Lâm đại ca thấp giọng nói: "Nhị muội hôm nay có chút không thoải mái, liền ở nhà không có tới."
Lâm Thiện Vũ hơi kinh ngạc, lại cảm thấy kỳ quái, Lâm Thiện Lãi tốt xấu gì cũng chính là nữ chính của thế giới, lại từ nhỏ đều được người nhà yêu thích, Lâm gia sẽ bỏ mặc Lâm Thiện Lãi đang sinh bệnh ở nhà một mình sao? Nàng đang muốn hỏi tiếp, chung quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng chiêng trống, pháo nổ thật náo nhiệt, hội đua thuyền rồng đã bắt đầu!
Hai anh em Lâm gia rất thích xem đua thuyền rồng, mấy năm qua đều chỉ có thể chen chúc với nhiều người ở bờ sông nhìn, còn chỉ có thể nhìn qua loa một chút thôi, năm nay rốt cục có thể đứng trên lầu cao của Phúc Yên lâu mà xem, tất nhiên hết sức cao hứng, vừa nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên, hai người liền bước nhanh hơn đi lên lầu.
Lâm Thiện Vũ thấy thế lắc đầu, chỉ có thể tạm thời đem nghi vấn này buông xuống.
Sau khi cả nhóm người bước vào phòng bao rồi, còn đang cười cười nói nói muốn đi đến bên cửa sổ xem đua thuyền rồng, Phó Gia Bảo lại gọi đến mấy gia đinh vây quanh Lâm Thiện Vũ, còn để cho mười mấy tên gia đinh còn lại một mực giữ vững cửa phòng bao, sau đó hô lớn với những người trong phòng: " Ta có một chuyện muốn nói!"
Đám người cùng nhau dừng lại, không rõ ràng cholắm nhìn về phía Phó Gia Bảo, liền thấy hắn đưa tay chỉ thẳng vào Lâm Thiện Vũ,nói: "Ta có thể chứng minh, nàng không phải là Lâm Thiện Vũ!".