La Triêu Tân bị Tô Hạo dùng cây chổi đập một phen, lần nữa khác sâu vào trong nhận thức về cái nhà này, hắn làn gười yếu ớt nhất, mấy món đồ chơi quái thú cũng không có biện pháp giúp hắn đối với với "Ca ca" ác ma cường đại này, ngay cả cha mẹ yêu thương hắn nhất, ở trước mặt ca ca, cũng không vì hắn mà nói một câu. Ca ca thật sự quá cường đại, hắn khi nào mới có thể đánh bại đây, thành chủ nhân chân chính của cái nhà này.
Tô Hạo lần nữa trở về lại phòng của mình, ngồi ở trước máy tính trầm tư.
Hắn năm nay đã mười lăm tuổi rồi, trước đây chuyển sinh qua thế giới khác sống không quá năm tổi giống như nguyền rủa vậy, nhưng có lẽ nó đã biến mất, từ lúc may mắn sống sót sau vụ nhà trẻ, cuộc sống về sau của hắn thuận buồm xuôi gió, không có gặp bất luận nguy hiểm gì liên quan đến tính mạng. Theo khuynh hướng như thế, ở thế giới này, đoán chừng hắn có thế sống oanh oanh liệt liệt một phen, công thành danh toại, trở thành danh nhân thế giới, lưu lại cho thế giới này một vị thiên tài.
Mà đây cũng là sinh hoạt hắn muốn lúc trước. Kiếp trước, hắn không còn có cái gì, chỉ hy vọng nhân sinh của mình tràn đầy đặc sắc, tiêu mãi không hết tiền, gái vây kín xung quanh, có thể muốn làm gì thì làm, có thể quán triệt danh nghĩa của mình, làm cho thanh danh của hắn vang vọng thế giới này.
Cho tới bây giờ, mọi thứ đều hết sức hoàn mỹ.
Hắn đã có rất rất nhiều tiền, vô số thiếu nữ, a di, phụ nữ đều thèm thuồng vẻ đẹp của hắn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả chuyện đánh tên tiểu tử La Triêu Tân kia, cũng không có người đến ngăn cản, bao gồm cả cha mẹ của hắn, lời hắn nói ra có vô số người truy cầu, chính nghĩa của hắn chính là chĩnh nghĩa, lúc này thanh danh mặc dù chưa vang vọng trên toàn thế giới, nhưng mà nếu cho hắn thêm ít thời gian, hắn nhất định sẽ làm cho cả thế giới nhỡ kỹ cái tên của mình.
Nghĩ tới đây, Tô Hạo lập tức cười rộ lên.
Quả nhiên, thật là một cuộc sống nhàn nhã và mãn nguyện, đúng là cuộc sống hắn muốn, đây chính là sinh hoạt hắn luôn tha thiết ước mơ. Ở chỗ này, hắn có thể đem tất cả mộng tưởng toàn bộ thực hiện.
Đương nhiên, làm người cũng không thể quá ướp muối. Thế giới này cho hắn rất nhiều thành tựu, đồng thời hắn cũng muốn hồi báo lại một ít.
"Ta cũng cần phải lưu lại cho thê giới này thứ gì đó, không thể tới đây chơi gái một chuyến tay không."
Loading...
Những thứ Tô Hạo muốn lưu lại, cũng không phải là mấy quyển sách hay âm nhạc sao chép ra, mà hắn muốn thông qua cố gắng của mình, giúp đỡ sự phát triển nhân loại, giúp phát triển xã hội, mang đến sinh hoạt tốt hơn cho mọi người.
"Chuyện này không cần phải vội, bằng tri thức của ta hiện giờ còn lâu mới đủ, tri thức của ta còn thiếu rất nhiều, hơn nữa kiến thức còn bị giới hạn lại, Vũ Trụ Ánh Sáng hiện tại đẳng cấp còn quá thấp, năng lực tính toán còn phải sử dụng véc tơ để xử lý. Nếu như có thể nâng cấp lên xử lý bằng lượng tử, thì nhất định khả năng tính toán của quả cầu sẽ tăng cao, đến lúc đó hệ thống mới đạt được độ tối ưu hóa nhất."
"Vì vậy, kiến thức của ta hiện nay còn quá thấp, bây giờ nhiệm vụ của ta là học tập, Tiểu Sáng, thiết lập kế hoạch học tập 'Cơ Học Lượng Tử' cho ta."
"Thiết lập kế hoạch 'Cơ Học Lượng Tử' thành công"
"Bắt đầu thu thập tư liệu trụ cột về Cơ Học Lượng Tử."
"Giải mã kiến thức về Cơ Học Lượng Tử ."
"Ưu hóa quá trình."
"Kế hoạch học tập 'Cơ Học Lượng Tử' thiếp lập thành công!."
"Mỗi ngày học tập hai tiếng, thời gian ba tháng liên tục."
...
Một năm sau, Tô Hạo 16 tuổi, đã lấy được học vị tiến sĩ, về phương diện học thuật thanh danh truyền rất xa.
Trong một năm nay, trải qua nhiều lần được Tô Hạo nâng cấp, năng lực tính toán của Tiểu Sáng đã được tăng lên, quả cầu không gian lần nữa được tối ưu hóa, bộ dạng không còn là một phòng lái phi thuyền, mà được thiết kế thành một căn phòng nghỉ ngơi bình thường, nhưng căn phòng này, có thể tùy theo tâm tình của hắn, tùy ý biến hóa đầy đủ kiểu dáng, từ thảo nguyên, sa mạc, bãi biển, Tuyết Sơn, đám mây, chỉ cần hắn muốn, là có thể tiến hành thay đổi.
Chỉ cần trong đầu khẽ có ý niệm, là có thể nhìn thấy nhật ký gần nhất. Thậm chí có thể biến trong tay ra một quyển sách, mà trên sách sẽ xuât hiên nội dung hắn muốn xem.
Ngoài ra, sách mới của hắn Harry Potter đã được phát hành, nổi tiếng toàn cầu.
Hắn cũng có kế hoạch viết một bản thần thoại về nước hoa Hồng Hoàng Chính Sử. Nhưng lại không có thời gian, vì vậy một mực chưa động bút. Còn có thêm một bản piano mới Dấu ấn của mưa cũng được khán giả trên thế giới ưa thích.
Hắn làm những chuyện này, không phải vì tiền, chỉ vì muốn làm những người sống trên thế giới này, đời sống tinh thần càng thêm phong phú.
Hắn hiện tại, cũng có tư cách giống như Jack Ma, nói một câu: "Ta đối với tiền không có hứng thú."
Cho tới bây giờ, tựa hồ mọi thứ hết thảy đều hoàn mỹ, vô cùng thuận lợi, rất nhanh hắn sẽ đủ tuổi thành niên, đến lúc đó có thể tìm mấy vị tiểu thư xinh đẹp chơi rồi.
Thẳng đến một ngày, Tô Hạo đang chìm mê trong học tập đột nhiên thấy bụng quặn đau, ý nghĩa ngất đi, té xỉu nằm trên bàn sách.
Không biết qua bao lâu. tiểu ma vương La Thiên Tân lái một chiếc xe tăng tút tút chạy vào phòng Tô Hạo, đây là trang bị mới của hắn, lần nữa hướng đại ma vương quyết đấu. Nhưng mà chiếc xe bọc thép này ở quanh người đại ca chạy tới chạy lui, nhưng đại ca cũng không có bất kỳ phản ứng nào, vì vậy hắn đành dùng vũ khí trong xe, phóng về hướng Tô Hạo một quả lựu đạn.
Đầu đạn bay ra, rơi vào trên thân Tô Hạo, rớt xuống đất, nhưng ca ca cũng không hề có động tĩnh gì, nếu đặt ở tình huống bình thường, hắn đã bị đại ma vương nắm cổ ném ra khỏi cửa phòng rồi, La Triêu Tân tỏ ra mờ mịt, nhanh chóng xuống xe, tháo xuống mũ cối, dùng sức đẩy Tô Hạo. Nhưng Tô Hạo vẫn không nhúc nhích.
La Triêu Tân ý thức có điểm không đúng, vội vàng nhảy lên chiếc xe tăng của mình, hướng phía ngoài ra, khởi động tiếng chuông báo động trên xe.
"Bùm bùm bùm..."
Trong miệng thì la lớn: "Mẹ mẹ, ca ca bị con đánh bại rồi."
Gọi trong chốc lát không ai để ý đến hắn, hắn lại sửa lại lời, nói: "Mẹ mẹ, ca ca bất tỉnh rồi!."
...
Lần nữa Tô Hạo tỉnh dậy....phát hiện mình đã ở trong bệnh viện, đang nằm tại một giường bên, cha mẹ La Thăng Vinh cùng Hoàng Thục Quân vẻ mặt ân cần nhìn hắn, ánh mắt Hoàng Thục Quân vẫn còn đỏ, nước mắt làm nhòa đi vết trang điểm của nàng, nhưng khi Tô Hạo tỉnh lại, nàng lại nở nụ cười.
"Tiểu Huy tỉnh lại rồi, đã đói bụng chưa, mẹ chuẩn bị hoa quả cho con đây, ăn đi rồi tí ăn điểm tâm."
Tiểu La chống cằm, nhìn ca ca nằm ở trên giường bệnh, cứ ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng tinh nhìn hắn.
Hắn cũng ý thức được đại ca nhà mình ngã bệnh. Thế nhưng đang êm đang đẹp, làm sao mà ngã bệnh.
Tô Hạo nhận lấy quả táo từ tay Hoàng Thục Quân, cắn một miếng, ý thức thì tiến vào quả cầu không gian, kiểm tra nhật ký.
"2 năm, ngày 8 tháng, 0 giờ 0 phút 0 giây, nâng cấp phiên bản 'Vũ trụ ánh sáng 2.1' hoàn tất, ưu thóa giao diện hệ thống, ưu hóa công năng tìm toài tài nguyên, sử dụng từ ngữ Hoa Hạ đề phân tích, tiến độ 69%. Đang học tập 'Chất bán dẫn' tiến độ học tập trước mắt 3%.
....
Thân thể đột nhiên có cơ năng dị biến, ngươi lầm vào trong hôn mê, đang kiểm tra số liệu...Số liệu chưa đủ...Cần tính thêm...
....
Kết quả bênh viện kiểm tra: ung thư tuyến tụy;
Số liệu kỹ càng như sau:
....
Thời gian dự tính còn sống: Chín tháng.
..."
Tô Hạo nhìn thấy nhật ký, lập tức vẻ mặt ngây ngốc, tư duy như lâm vào chân không.