logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Vài ngày sau, Ngô Vân Thiên mang theo Tô Hạo từ tường thành cao nhảy xuống.

Gió lạnh ở bên ngoài tường thành, rất nhanh làm cho Tô Hạo sổ mũi, Ngô Vân Thiên nắm tay của hắn, vững vàng giẫm lên trên mặt tuyết, sau đó mới yên tâm thả tay ra.

Ngay sau đó, hai người hướng phía xa chạy tới.

Chỉ thấy trong tay Tô Hạo là đoản đao lúc trước chém chết Bích Nhãn Giao Sói, trên người thì mặc một mảnh giáp đơn sơ, ra dánh đi theo phía sau Ngô Vân Thiên, không nói tiếng nào, mắt thì hiếu kỳ quan sát bốn phía.

Áo giáp trên người hắn bây giờ là do Ngô Vân Thiên tiện tay làm ra, tìm hai miếng sắt vừa người, sau đó dùng dây thừng cột lại, liền thành cái áo giáp.

Tô Hạo chê mang hai miếng sắt này không dược tự nhiên, liền hỏi Ngô Vân Thiên vì sao cần mặc áo giáp.

Ngô Vân Thiên rất nghiêm túc nói cho hắn biết, ở bên ngoài khu dã ngoại vô cùng guy hiểm, mặc áo giáp có thể bảo vệ thân thể, không dễ dàng bị trọng thương. Hơn nữa nhiều thêm một tầng bảo hộ, thì nhiều hơn một phần an toàn, lấy đẳng cấp của võ giả phổ thông, sức nặng của hai miếng sắt này, quả thật không thấm vào đâu, hơn nữa còn cung cấp lực phòng ngự, là trang bị vô cùng quan trọng khi đi ra ngoài tường thành.

Tô Hạo không nói gì thêm, quyết định về sau sẽ tự tay mình thiết kế một bộ giáp thích hợp, chứ cứ mang theo hai miếng sắt này thì cũng quá khó coi rồi.

Đi theo Ngô Vân Thiên ước chừng khoản được một tiếng, Tô Hạo rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: “Phụ thân, chúng ta đi đâu vậy?”

Ngô Vân Thiên cũng không quay đầu lại, nói: “Đi ra ngoài không được nói lớn tiếng, sắp đến rồi, nhanh thôi.”

Loading...

Ngô Vân Thiên mang theo Tô Hạo bò lên một sườn núi nhỏ, ở trên sườn núi nhỏ này, có thể nhìn xuyên thấu qua hàng bóng cây, tầm mắt vô cùng rộng lớn, nhìn không xót được thứ gì, hắn chỉ vào phía trước, nói: “Có nhìn thấy cái cây cao nhất ở phía trước kia không?”

“Thấy.”

“Nơi đó là nơi Đọc Giác Hoa Lộc thường xuyên kiếm ăn, nơi đó xuất hiện rất nhiều Độc Giác Hoa Lộc, đi tới là có thể thấy được.”

Tô Hạo nghi ngờ nói: “Vì vậy hôm nay mục tiêu của chúng ta là săn Độc Giác Hoa Lộc sao?”

“Không phải, Độc Giác Hoa Lộc vô cùng cảnh giác, ngươi căn bản không có cách nào tới gần chúng nó. Mục tiêu của ngươi là kẻ săn Độc Giác Hoa Lộc, Tuyết Báo Hoa. Dùng đao của ngươi giết nó.”

Tô Hạo cảm thấy có chút gì đó không đúng, nghi ngờ nói: “Con ngay cả Độc Giác Hoa Lộc còn đuổi không kịp, làm sao có thể săn kẻ thù của chúng được.”

“Tuyết Báo Hoa có ý thức lãnh địa rất mạnh, không cần phải đuổi theo, chỉ cần ngươi đi vào lãnh địa của nó, nó lập tức sẽ công kích ngươi.”

Tô Hạo đôt nhiên có chút chột dạ, nói “Phụ thân, con sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ.”

Ngô Vân Thiên tự tin nói: “Không đâu! Tuyết Báo Hoa so với Bích Nhãn Giao Sói càng cường đại hơn, nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều, ngươi chỉ cần cẩn thận móng vuốt của nó, là có thể ứng phó được. Hơn nữa, ta sẽ ở bên cạnh nhìn xem.”

Tô Hạo lập tức yên lòng, nắm chặt đoản đao trong tay, tự tìm đối sách.

Thấy Tô Hạo không có ý kiến, Ngô Vân Thiên liền quay người rời đi, nói: “Chúng ta tới gần thôi.”

Một lát sau, Ngô Vân Thiên dừng bước chân lại, nói với Tô Hạo sau lưng: “Được rồi, đến nơi rồi, kế tiếp chính là việc ngươi đi qua.”

Tô Hạo hít sâu một hơi, phóng ra bước chân nặng nề lặng lẽ đi tới. Trong nội tâm thì âm thầm cỗ vũ: ‘Không cần hoảng sợ, có đại ca ở phía sau bảo kê, đánh không lại không biết hét lớn sao’.

Nhưng thời điểm Tô Hạo quay đầu lại lần nữa, đã không còn nhìn thấy thân ảnh phụ thân.

“Người đâu rồi??” Trong lòng Tô Hạo giật mình, không phải là hắn bị vứt bỏ rồi chứ! Không đâu, bình tĩnh!.

Tô Hạo càng đi về phía trước, vài phút sau, hắn đã đi tới lãnh địa của Độc Giác Hoa Lộc, đã có thể thấy nhìn mấy con Độc Giác Hoa Lộc đang ở trong đống tuyết kiếm ăn. Những con này chỉ có một cái sừng nhọn ở phía trước, nó dùng cái sừng này đâm vào trong đống tuyết để thăm dò, tìm được cỏ khô liền bới ra ăn, sau đó lại nhanh tróng ngẩng đầu cảnh giác bốn phía.

Như vậy, Tuyết Báo Hoa đâu rồi? Tô Hạo cẩn thận hạ thấp trọng tâm, làm cho mình bảo trì trạng thái tùy thời bộc phát, huyết khí trong cơ thế hắn chuyển động, chờ thời bộc phát.

Bốn phía im ắng, Tô Hạo cũng không phát hiện Tuyết Báo Hoa theo lời của Ngô Vân Thiên, nhưng mà hắn một chút cũng không dám buông lòng, không có phát hiện tung tích của đối phương, thì đối với hắn càng thêm nguy hiểm. Nói rõ Tuyết Bảo Hoa đang ở một chỗ nào đó quan sắt bản thân hắn.

Đại não Tô Hạo cấp tốc vận chuyển, phân tích vị trí của Tuyết Báo Hoa, ánh mắt không ngừng quét cảnh quan xung quanh, nhưng cũng không phát hiện điểm dị thường.

“Nếu không thì dùng Tiểu Sáng thử xem.” Linh quanh trong đầu Tô Hạo chợt lóe lên, nghĩ ra một kế hay. Bản thân không phát hiện được điểm khác lạ, không có nghĩa là trí năng máy tính không được.

Nghĩ là làm liền, lập tức hắn phát ra một mệnh lệnh cho tiểu Sáng: “Quét tầm mắt, phân biệt sinh vật ở trong tầm mắt, phân biệt bộ lông ở trong tầm mắt....”

Một đạo mệnh lệnh được phát ra, tiểu Sáng lập tức dùng tốc độ nhanh để tính toán, trong nháy mắt đưa ra phản hồi.

Chỉ thấy trong phòng khách ở quả cầu không gian, trải qua mô phong của tiểu Sáng, đã biến thành một mảnh trắng xóa, rồi mô phỏng phạm vi 100m quanh người Tô Hạo.

Hiện lên chi chít chấm nhỏ, như ở trong rada, Tô Hạo quét mắt một vòng, đại đa số chấm nhỏ vị trí được đánh dấu đều là Độc Giác Hoa Lộc, sau đó Tô Hạo lại đưa ra một chỉ lệnh: “Mệnh danh: “Độc Giác Hoa Lộc.”

“Đặt mệnh danh thành công, tư liệu thu nhập thành công.”

“Bài trừ Độc Giác Hoa Lộc.”

Theo mênh lệnh được đưa ra, chấm nhỏ ở trong tầm mắt liền mất đi một nửa.

Có một chấm nhỏ ở rất gần hắn, ở sau gốc cây cách hắn mười thước, Tô Hạo ngẩng đầu lên nhìn về phía vị trí đánh dấu, chỉ thấy ở trong cành lá cây, có một đồng tử màu xanh tròn vo đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt hiện lên băng lãnh cùng cảnh giác.

Tuyết Báo Hoa!!

Da đầu của Tô Hạo trong nháy mắt run lên. Con báo này còn chỉ cách hắn có mười thước, vậy mà hắn không phát hiện, nếu đi tới phía trước thêm vài bước, đoán chừng hắn đã bị công kích, khoảng cách gần như vậy, hắn tuyệt đối không có cơ hội phản ứng.

Tuyết Báo Hoa cũng hiểu rõ Tô Hạo đã phát hiện ra vị trí của nó, vì vậy từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, đi về phía trước, đứng lại, đối mặt với Tô Hạo.

Tuyết Báo Hoa có thân thể thon dài, bộ lông trắng như tuyết nhưng lại có một chút chấm đen lẻ tẻ, đi lại ở trên mặt tuyết như ẩn như hiện, bước chân còn rât nhẹ nhàng, Tô Hạo đoán nếu như đối phương đi ở sau lưng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không phát hiện được.

Con Báo Tuyết này nhìn qua thì khá hung hăn, tính cả cái đuôi, thì chiều dai khoản ba thước, với chiều dài như vậy. Tô Hạo cũng không tin con này chỉ mạnh hơn con sói kia có một tí.

“Phụ thân nói ta đối phó với gia hỏa này, có phải quá mức qua loa rồi không! Ta cảm giác mình không phải là đối thủ của nó a.”

Tô Hạo âm thầm kêu khổ, nhưng mặt cũng không lộ ra bất kì biểu cảm nào.

“Đặt mệnh danh: Tuyết Báo Hoa.”

“Đặt mệnh danh thành công.”

Tuyết Báo Hoa tựu hồ không muốn xông lên công kích, mà là kiên nhẫn chờ đợi địch nhân lộ ra sơ hở.

Tô Hạo suy nghĩ một chút, quyết định chủ động xuất kích lên thăm dò.

Vì vậy, hắn chậm rãi cuối xuống vò một nắm tuyết, ép chặt thành quả cầu, vung tay ném về phía Tuyết Báo Hoa.

Tuyết Báo Hoa nhẹ nhàng nhảy lên tránh đi quả cầu tuyết.

Tô Hạo lại mò lên tuyết, lại ném tới.

Tuyết Báo Hoa lại tránh, Tô Hạo lại ném.

...

Ngô Vân Thiên ở phía sau lưng Tô Hạo vận sức chờ tấn công để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng nhìn thấy cảnh tượng ‘nô đùa’ này, khóe mắt hắn không nhịn được phải run rẩy. Hắn để Tô Hạo ở đây là để hắn quen thuộc chiến đấu, chứ không phải là để Tô Hạo chơi ném tuyết với con báo này.

Có lẽ cảm thấy tôn nghiêm của thú sâm lâm bị khiêu khích, cũng có thể cảm nhận được Tô Hạo không có điểm gì uy hiếp, Tuyết Báo Hoa liền nhảy lên phát động công kích.

Sư tử bắt thỏ còn dùng toàn lực, huống chi nó là Báo.

“Thật nhanh!.” Đồng tư Tô Hạo co rút lại, toàn thân kéo căng.

Tuyết Báo Hoa công kích không giống như Bích Nhãn Giao Lang, Soi thì ưa thích nhảy lên há to miệng cắn lấy yết hầu của địch nhân. Mà Tuyết Báo Hoa nhảy tới, trong tậm thân thể rất gần mặt đất, là một kiểu muốn dùng móng vuốt từ dưới tấn công lên, điều này có thể khiến nó có thể tùy chỉnh đòn tấn công của mình theo hướng địch nhân né tránh, tùy cơ ứng biến.

Tô Hạo đột nhiên nhìn thấy Tuyết Báo Hoa áp sát gần mình, liền gặp phải áp lực vô cùng cường đại, hầu như không cách nào hô hấp.

(Tuyết Báo Hoa--Báo Tuyết, Độc Giác Hoa Lộc--Hưu một sừng, 1 thước =33cm)

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn