Lâm Hàn nhịn không được sờ đầu tiểu hài tử, thật là một hài tử ngoan.
“Thấy chưa?” Lâm Hàn nhìn thẳng quản gia.
Quản gia: “Đại công tử còn nhỏ.”
“Ngươi không chịu mở đường?” Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Quản gia mặt không biểu tình, “Phu nhân đừng làm cho ta khó xử.”
“Phải là ngươi đang làm khó ta.” Lâm Hàn nói xong vòng qua hắn ta đi ra ngoài.
Quản gia lại xoay người ngăn lại.
Lâm Hàn đẩy hắn ta ra bước qua ngạch cửa.
Quản gia hai ba bước chạy ra, lại ngăn cản đường đi của nàng.
Lâm Hàn dừng chân lại, lạnh lùng phun ra một chữ, “Biến!”
Loading...
Nô bộc đang bận rộn ở trong đình viện đột nhiên dừng lại, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía hai người dưới mái hiên.
“Mời phu nhân trở về phòng.” Quản gia nói xong quơ tay về phía sau một cái.
Nha hoàn bà tử trông cửa buông đồ vật trong tay xuống.
Lâm Hàn ngẩn người, khóe mắt chú ý tới ả nha hoàn không nghe mệnh lệnh của nàng còn muốn lại đây bắt nàng, “Ngươi dám!?”
“Phu nhân, đắc tội.” Quản gia mở miệng nói.
Nha hoàn vươn tay.
Lâm Hàn mất hết kiên nhẫn, nhưng nàng nghĩ đến nơi đây là phủ tướng quân, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, “Các ngươi đừng hối hận.”
“Phu nhân đừng làm chúng ta khó xử, chúng ta tự nhiên sẽ không hối hận.” Quản gia nói.
Lâm Hàn nhìn về phía nha hoàn kia, không đợi nàng ta phản ứng lại, bắt lấy cánh tay nàng ta túm về phía trước người. Nha hoàn kia lảo đảo một cái, Lâm Hàn nâng chân lên, phát hiện hôm nay mặc không phải áo ngắn vải thô mà là khúc cư màu đỏ chói, tay không vén làn váy lên, buông nha hoàn ra, đạp một đạp về phía ngực nàng ta.
Phanh!
Hoa mai phấn nộn như tuyết thi nhau rơi xuống, nha hoàn kia giống như bùn nhão từ trên thân cây lăn xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong đình viện to lớn yên tĩnh, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Lâm Hàn chậm rãi thu hồi chân, buông làn váy xuống, nhìn quản gia, “Phòng thu chi ở đâu?”
“Phu nhân, nơi này là Tu Viễn hầu phủ đại tướng quân.” Quản gia lạnh lùng nói.
Lâm Hàn nhướng mày: “Ngươi còn muốn cản ta?”
“Bất tài cùng đại tướng quân học được mấy chiêu, phu nhân nếu ——”
Phanh!
Hoa mai trên cành cây gần như đã rơi xuống hết rồi, lần này ai cũng không có thể thấy rõ Lâm Hàn ra chân như thế nào, bao gồm Sở Dương đứng ở phía sau nàng.
Lâm Hàn nhìn mọi người, “Tiên sinh kế toán ở đâu?” Ánh mắt ngừng ở trên người bà tử trung niên cách nàng gần nhất.
“Ta, ta đây liền đi tìm phòng thu chi.”
“A!”
Một tiếng thét chói tai truyền đến, Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, theo tiếng nhìn lại, một nữ tử khoảng 40 tuổi từ phía đông chạy như điên mà đến, “Tướng công, tướng công, ngươi làm sao vậy? Tướng công, ai đánh, đứng ra cho ta!”
Lâm Hàn đi xuống bậc thang, “Ta, tân phu nhân đại tướng quân.”
“Ngươi ngươi……” Nữ tử ngẩng đầu, thấy Lâm Hàn sắc mặt không tốt, khí thế liền biến mất. Khóe mắt chú ý tới hai người mắt nhắm nghiền nằm trên mặt đất giống như đã chết, bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Lâm Hàn, “Dựa vào cái gì mà đánh người?”
Lâm Hàn cách nàng ta hơn một thước, phát hiện khúc cư trên người nữ tử kia phết đất, mà khúc cư trên người nàng chỉ đến đến mắt cá chân, nữ tử còn dùng trâm vàng giống như nàng, vẻ chán ghét trên mặt tức khắc không thèm che giấu, “Dựa vào hắn là đầy tớ ức hiếp chủ nhân, dĩ hạ phạm thượng.” Bắt lấy tay nữ nhân kia túm tới trước người một cái, sau đó buông lỏng, nữ tử té ngã trên mặt đất, cánh tay vô lực rũ xuống.
“A ——”
Lâm Hàn khom lưng hất cằm nàng ta.
Thân thể nàng ta mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Trong giây lát, dưới tàng cây mai có thêm ba người, một người kéo dài hơi tàn, một người hôn mê bất tỉnh, một người vừa mới té xỉu.
Lâm Hàn quét mắt về phía mọi người, chậm rãi hỏi, “Ta có phải tân phu nhân đại tướng quân hay không?”
“Là, là phu nhân.”
“Tân phu nhân!”
“Phu nhân……”
Âm thanh vang lên ở trong viện hết lần này đến lần khác, ánh mắt Lâm Hàn ngừng ở trên người Sở Dương đang há ngoác mồm, “Ta xứng làm nương của con, xứng làm thê tử của cha con không?”