Trồng dưa trồng rau 1
Sở Nhị Bảo lập tức thốt lên: “Nương.”
Lâm Hàn sửng sốt.
Sở Ngọc vội vàng nói: “Là ngài bảo ta gọi!”
Lâm Hàn lấy lại tinh thần rồi dở khóc dở cười, ta bảo ngươi gọi nhưng cũng không đến mức dứt khoát thế chứ. Người không rõ chân tướng còn tưởng ta là nương ruột thịt của con đấy.
“Chưa từng làm nương, bất thình lình nghe gọi “nương” nên nhất thời chưa phản ứng kịp là con đang gọi ai.” Lâm Hàn không đợi tiểu hài tử chỉ trích, liền thống thống khoái khoái nói: “Ta sai rồi, lúc con gọi nương ta không nên thất thần như thế.”
Tiểu Sở Ngọc chưa từng nghe nói trưởng bối cũng có thể sai, cũng chưa từng thấy qua trưởng bối nhận sai với vãn bối như vậy. Ba chữ “Ta sai rồi” trong nháy mắt xoa dịu sự bất mãn trong lòng Sở Nhị công tử.
“Vậy ta sẽ tha thứ cho ngài một lần.” Sở Nhị công tử ra vẻ tiểu nhân đại lượng: “Có thể nói cho ta biết chưa?”
Lâm Hàn lắc đầu.
“Lại gạt người à?” Sở Đại công tử cực kỳ mất hứng.
Loading...
Lâm Hàn: “Ta lừa gạt các con khi nào vậy?”
“Ta, ta, ta quên rồi.” Sở Đại công tử hơi chột dạ, nhưng hắn sẽ không chịu thừa nhận chuyện mất mặt như vậy: “Có phải ngài cho rằng chúng ta còn nhỏ tuổi không nhớ được mọi chuyện không?”
Lâm Hàn nhéo mặt hắn một cái, người nhỏ mà lý sự không ít đấy: “Không phải là không nói mà ta cũng không biết thứ kia gọi là gì hết. Nói nó là khoai sọ nhưng hương vị lại không giống khoai sọ. Nói nó là củ từ thì bề ngoài cũng khá giống khoai sọ. Ta đang nghĩ đợi chúng ta trồng được rồi các con đặt tên cho nó, được không?”
“Ngài đang cầu xin ta sao?” Sở Dương ngẩng đầu lên hỏi.
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, ta muốn cho ngươi một cái tát thì có.
“Phải. Con có đồng ý giúp ta không?” Lâm Hàn cố nặn ra một nụ cười hỏi.
Sở Dương trầm ngâm một lát, tỏ vẻ khó xử: “Ngài cầu ta, ta đành giúp ngài vậy.”
Lâm Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Vậy ta cám ơn con nhé.”
“Khi nào chúng ta trồng?” Tiểu Sở Ngọc lại kéo ống tay áo Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Để mua được cày và bừa đã rồi nói sau.” Sau đó nàng mang ba hài tử về chủ viện. Nhưng mà nàng lại không biết lúc nàng ngủ trưa, hai huynh đệ Sở Dương cùng Sở Ngọc đi tìm Hà An, bảo hắn nhanh chóng làm cho ra cày và bừa.
Trong lòng Hà An tự nhủ, hắn không làm mà, hắn chỉ lấy tiền thuê người ngoài làm thôi. Nhưng hắn sợ đương gia chủ mẫu, lại sợ hai vị tiểu công tử tìm chủ mẫu cáo trạng đuổi cả một nlão Hà người hắn ra ngoài, vội vàng liên tục đáp ứng, lập tức đi thúc giục thợ rèn tìm thêm vài người, hắn có thể trả thêm chút tiền.
Có tiền rồi sai khiến quỷ thần cũng được.
Có được câu nói kia của Hà An đảm bảo, không quan tâm tiền nhiều tiền ít, chỉ cần đồ vật làm ra vừa nhanh vừa tốt nên ba ngày sau, cày và bừa đã được đưa đến.
Người trong phủ biết cày ruộng chỉ có hai người là lão Hà và thê tử của hắn. Lâm Hàn liền lệnh cho hai người buộc cày lên ngựa, đem toàn bộ những phần đất có thể cày được lật lên hết.
Sau đó lại chọn mấy gia đinh trẻ tuổi cường tráng, lật hết phần đất trong mấy ngóc ngách lên.
Sau khi xử lý đất trong hậu viện xong, Lâm Hàn lệnh cho phòng thu chi phát cho mỗi người mười đồng tiền, phát tại chỗ.
Khi Lâm Hàn chọn người xới đất, mấy nha hoàn gã sai vặt ngại mệt trốn ở phía sau hối hận không thôi, âm thầm thề về sau sẽ không bao giờ lười nhác nữa.
Sáng hôm sau, Lâm Hàn đánh xe đến nơi hoang vắng không có người lấy ra hai bao tải khoai lang giống, lại lấy thêm một ít giống dưa hấu, bí ngô, bí đao ném lung tung trong xe rồi quay trở về phủ.
Nhưng mà, Lâm Hàn vừa dừng xe, nha hoàn gã sai vặt lập tức tiến lên dỡ đồ đạc trên xe xuống.
Lâm Hàn bị sự siêng năng của bọn họ làm cho sửng sốt.
Hồng Lăng nhỏ giọng nói: “Đều muốn thưởng tiền.”
Lâm Hàn lại sửng sốt, hoàn hồn lại cười nói: “Hôm nay không có tiền thưởng.”
Đám người kia đột nhiên dừng lại, ai nấy lộ ra vẻ khiếp sợ, sao có thể như vậy chứ.
“Lần nào cũng thưởng thì đến cuối tháng ta lấy gì phát nguyệt ngân cho các ngươi đây?” Lâm Hàn hỏi.
Thần sắc mọi người quẫn bách.
Có người thông minh liền nói: “Phu nhân nói gì vậy chứ, mấy chuyện này đều là việc chúng ta nên làm mà.”
“Vậy thì làm đi.” Lâm Hàn ném dây cương cho gã sai vặt ở bên cạnh rồi đi về phía hậu viện.