011
Chư vị rất bận rộn, bản quan tới U Châu đã mấy tháng rồi, các ngươi mới tới bái kiến.
Lục Thanh nói như thế.
Nghe Lục Thanh nói, tất cả mọi người đều tê dại, hiển nhiên cho rằng Lục Thanh muốn tính sổ.
Một tháng này tiêu diệt thổ phỉ, U Châu quân cường đại thực lực chấn động các nơi quận thủ, bọn họ biết rõ, lúc này Lục Thanh đã đứng vững gót chân.
Nếu đắc tội với Lục Thanh, ba vạn quân U Châu kia có thể danh chính ngôn thuận tiến công địa bàn của bọn họ.
Đại nhân thứ tội, chúng ta trị sở đúng là có chút chuyện xử lý, kính xin đại nhân chớ trách.
Một quận thủ khom người nói. Người duy nhất lạnh nhạt ở đây chính là đám người Công Tôn Toản, Công Tôn Việt.
Dù sao Công Tôn gia bọn họ ở U Châu thâm căn cố đế, hơn nữa trong tay là nắm binh quyền, cùng những quận thủ này hoàn toàn bất đồng.
Lục Thanh chẳng thèm để ý đến những người này. Toàn bộ quận thủ huyện lệnh U Châu, thứ duy nhất hắn có thể để trong lòng, thật ra cũng chỉ là Công Tôn Toản mà thôi.
Loading...
Ngoài ra, những người khác đều là nhảy nhót hề.
Bản quan cũng không nói nhảm với các ngươi, U Châu không cần thanh âm nhiều người như vậy, bản quan muốn tiến hành chỉnh biên tất cả binh mã U Châu.
Lời vừa nói ra toàn trường yên tĩnh không tiếng động, Lục Thanh đây là muốn tước đoạt binh quyền của bọn họ!
Thứ sử đại nhân, cái này không ổn chứ?
Công Tôn Việt đứng lên, trong mắt tràn đầy âm trầm, tuy rằng hắn đã thừa nhận thân phận thứ sử của Lục Thanh, nhưng một người từ bên ngoài đến đã muốn tước đoạt binh quyền của bọn họ, đây không khỏi quá ý nghĩ kỳ lạ đi?
Công Tôn Toản vẫn giữ im lặng. Tuy ông ta thừa nhận sự mạnh mẽ của Lục Thanh, nhưng muốn nhường binh quyền cho mình thì thật khó chấp nhận.
Lục Thanh ngược lại không ngoài ý muốn, dù sao nếu là không ai phản đối, hắn mới hoài nghi có thể hay không có âm mưu.
Bất quá hắn muốn chính là an ổn, tại lãnh địa của mình bên trong, có nhiều người như vậy tay cầm binh quyền, này nếu tương lai chính mình xuất chinh thời điểm, bọn họ ở sau lưng quấy rối làm sao bây giờ?
Bản Thứ Sử gọi các ngươi tới, chỉ là thông báo chuyện này, mà không phải thương lượng với các ngươi.
Đã đến nước này, các ngươi có thể trở về, trong vòng ba ngày cho bản Thứ Sử một câu trả lời thuyết phục, nếu không đáp ứng thì chờ U Châu quân lâm thành đi.
Nói xong Lục Thanh trực tiếp đứng lên rời đi, hắn không có công phu cùng những người này chơi cái gì ngươi lừa ta gạt.
Nhìn bóng lưng Lục Thanh, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa bao giờ gặp qua người như vậy.
ngông cuồng, kiêu ngạo, cùng với tự tin tuyệt đối.
Lục Thanh tựa hồ nhận định, thực lực của mình có thể quét ngang toàn bộ U Châu, cho nên hoàn toàn không cần băn khoăn bất cứ chuyện gì, trực tiếp dùng phương thức đơn giản nhất, phát ra thông cáo cuối cùng với bọn họ.
Đại huynh, tên này khinh người quá đáng, chúng ta đánh với hắn đi.
Công Tôn Việt nói như thế, U Châu này vẫn luôn là địa bàn của Công Tôn gia bọn họ, chỉ là Thứ Sử triều đình đã đều là nhảy dù.
Nhưng trên thực tế, Thứ Sử rất nhiều lúc đều là xem sắc mặt Công Tôn gia bọn họ làm việc, hôm nay gặp phải một Thứ Sử như Lục Thanh, cũng khó trách Công Tôn Việt thẹn quá hóa giận.
An tâm một chút chớ nóng nảy.
Công Tôn Toản trầm giọng nói, thật ra trong lòng hắn đang so sánh thực lực hai bên.
Hiện giờ Công Tôn gia hắn nắm giữ hai quận, trong tay mình có ba ngàn bạch mã nghĩa tòng, cùng với các loại quân đội cộng lại tổng cộng hơn vạn người, cộng thêm binh mã trong tay em họ Công Tôn Việt, tổng cộng có thể có hơn hai vạn người.
Nếu tính thêm các quận thủ khác, binh lực này xem ra đã vượt qua ba vạn U Châu quân của Lục Thanh.
Nhưng Công Tôn Toản là người U Châu, hắn biết rõ nhất, toàn bộ quân đội U Châu có thể đánh, cũng chính là những binh mã dưới tay mình.
Những quân đội khác, cho dù là binh mã của em họ Công Tôn Việt, đều là đám ô hợp.
Chiến đấu với Thứ sử có thể thắng hay không không nói, nếu thật sự đánh tới trình độ nhất định, tất nhiên là hao tổn rất lớn, vậy năm nay Tiên Ti xuôi nam, không ai có thể ngăn cản.
Công Tôn Toản thầm nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên so với chiến tranh, Công Tôn Toản càng để ý làm thế nào để ngăn cản ngoại tộc Tiên Ti xuôi nam.
Lưu Bị ở một bên thấy Công Tôn Toản như vậy, lập tức sốt ruột.
Lại nói tiếp lúc này Lưu Bị xuất hiện bên cạnh Công Tôn Toản còn có quan hệ với Lục Thanh.
Lục Thanh trở thành U Châu Thứ Sử nguyên nhân, bởi vì có ít người tuyên dương đã thiên hạ đều biết, đó chính là dùng tiền mua được.
Lúc ấy Lưu Bị nghe được, trong lòng bị kích thích a! Chính mình tìm mọi cách nhưng chính là không có cách nào lấy được một quan nửa chức.
Nhưng Lục Thanh thì sao? Chẳng qua là có một chút tiền, lại có thể trực tiếp mua được chính mình nghĩ cũng không dám nghĩ quan lớn bổng lộc.
Cho nên Lưu Bị bị kích thích, liền đi đầu nhập vào sư huynh của mình là Công Tôn Toản.
Nếu Công Tôn Toản thật sự thần phục, vậy ngay cả Công Tôn Toản cũng không có ngày nổi tiếng, huống chi là mình?
Dù sao ở trong lòng Lưu Bị, hắn chưa bao giờ nghĩ tới hạ mình cùng những người khác.
"Sư huynh, hắn bất quá là một cái mua quan người, chẳng lẽ thật muốn đem U Châu giao cho hắn sao?"
Lưu Bị nói như thế.
Ai ngờ Công Tôn Toản lắc đầu.
Những ngày này ta vẫn luôn chú ý hành động của hắn, đối với dân chúng mà nói, hắn quả thật là một quan không tệ.
Nghe Công Tôn Toản nói vậy, Công Tôn Việt và Lưu Bị đều bất đắc dĩ lắc đầu.
So với quyền lợi và lợi ích của Công Tôn gia, Công Tôn Toản càng để ý đến tình cảm gia đình hơn. Điều này khác với hai người bọn họ.
Bọn họ một người coi trọng lợi ích, một người coi trọng quyền lợi của Công Tôn gia.