Pochi do dự một lúc, cuối cùng vẫn vươn tay trái, năm ngón tay đối diện với ly rượu của Mã Lục, ngâm nga một âm tiết kỳ quái khó đọc.
Sau đó, số rượu còn lại trong ly giống như bị một bàn tay vô hình vớt lên, lơ lửng giữa không trung. Hơn nữa, chúng còn ngưng tụ thành một vòng tròn bảo vệ mini.
Mã Lục dùng nĩa chọc thử, không tốn bao nhiêu sức đã nhẹ nhàng đâm thủng.
“Hết rồi à?”
“Hết rồi.” Pochi cũng hơi nản. Cậu thu tay lại, tùy ý để số rượu đó rơi vào trong ly. Sau đó lại cầm ly rượu của mình lên uống hai hớp lớn.
“Trong hoàn cảnh sa mạc, đúng là năng lực niệm lực hệ Thủy có hơi phiền. Cậu đã bao giờ suy nghĩ đến chuyện đổi sang một hoàn cảnh khác chưa? Ví dụ tới bờ biển chẳng hạn.” Mã Lục kiến nghị.
“Biển là gì? Từ khi sinh ra, tôi chưa từng rời khỏi sa mạc, cũng chưa có ai rời khỏi sa mạc này cả. Anh là người xứ khác duy nhất tôi từng gặp. Hơn nữa tôi cũng sẽ không rời khỏi Giant, mẹ của tôi còn ở đây, còn cả Harper… Tuy bây giờ tôi đã không còn là thành viên của nơi đó nữa rồi.” Pochi nói với vẻ đầy cô đơn.
“Vậy à. Vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.”
“Anh không cần tốn công tốn sức đâu. Năng lực niệm lực của mỗi người là cố định, không thể thay đổi.”
“Cách tôi nói không phải thay đổi năng lực niệm lực của cậu. Có điều tôi còn chưa làm rõ vài điểm, phải thí nghiệm thêm đã.”
Loading...
“Thí nghiệm? Thí nghiệm gì?”
Mã Lục còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói đã truyền đến từ phía sau.
“Ôi chao, đây không phải học sinh xuất sắc hay sao? Tôi nghe nói hơn mười ngày trước cậu ra khỏi thành phố đi săn Sa Điêu Nghìn Răng. Thế nào rồi? Chắc chắn là thắng lợi trở về nhỉ?”
Cửa quán rượu Tiểu Hùng vừa bị người từ bên ngoài đẩy ra. Lần này có bảy người đi tới cùng lúc, nhìn từ hình thức của kim cài áo thì hẳn là cùng thuộc một đoàn săn.
Một người trẻ tuổi mặc áo da, đeo một thanh kiếm Nhật đen nhánh trong số đó lập tức đi tới bên cạnh Pochi.
“Ryota, cút đi.” Pochi cảnh cáo.
Nhưng người trẻ tuổi tên Ryota này không những không rời đi, ngược lại còn đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Đừng lạnh lùng như vậy mà, chúng ta là bạn cùng trường đó.”
Vĩnh Mộc vừa nói vừa đặt tay lên vai Pochi, “Hiếm khi được gặp cậu ở quán rượu, có muốn nhân cơ hội này thi xem tửu lượng của ai tốt hơn không?”
Mấy người đồng đội của cậu ta đang cười hì hì nhìn về phía bên này, nghe vậy còn hùa theo.
Pochi lắc đầu, nói: “Tôi vốn tưởng rằng cậu chỉ điếc thôi, không ngờ còn bị mù.”
Ryota nhìn theo tầm mắt của cậu mới phát hiện dao ăn trên bàn đã biến mất từ lúc nào, mà giữa hai chân cậu ta đột nhiên cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Ryota giơ hai tay lên, “Tôi chỉ tới đây chào hỏi với người bạn cũ vài câu thôi, không cần phải làm thế chứ? Nếu cậu không chào đón thì tôi đi là được.”
Nhưng trước khi đi, cậu ta lại thấp giọng nói: “Đúng rồi, chỗ tôi có một tình báo chắc cậu sẽ cảm thấy hứng thú. Để bồi thường vì vừa rồi đã quấy rầy hai người, tôi tặng miễn phí cho cậu. Tháng trước, hình như người mới tên Trì Thất trong đoàn săn của cậu đã lén lút tiếp xúc với không ít đoàn trưởng đoàn săn lớn đấy.”
Pochi sửng sốt, “Thật ư? Vì sao cậu ta lại làm vậy?”
“Ai mà biết được. Nghe nói là muốn hợp tác với thợ săn mạnh hơn, kiếm được nhiều tiền hơn. Đây cũng là chuyện bình thường mà, dù sao cậu cũng biết tình hình hiện giờ của đoàn săn Harper đó, thu hoạch trong tháng tốt nhất cũng không nhiều lắm…”
“Tuy đoàn săn Harper đã từng là một trong ba đoàn săn lớn của Giant, nhưng dù sao cũng là chuyện củA mấy năm trước. Cái thứ như vinh dự cũng không thể xem như cơm ăn đúng không? Hơn nữa đoàn trưởng lại thiên vị người cũ…”
Thân hình Pochi run nhè nhẹ, bàn tay nắm chặt.
Ryota nhìn mặt đoán ý, cũng biết lúc nào nên dừng lại, đứng dậy khỏi sô pha.
“Tóm lại, nếu có phiền phức gì thì hoan nghênh tới tìm tôi, muốn dạy cho tên Trì Thất đó một bài học cũng được. Là bạn học, tôi vĩnh viễn đứng về phía cậu.”
Cậu ta nói rồi liếc mắt nhìn Mã Lục ngồi đối diện một cái, sau đó đi sang bên kia chơi phi tiêu với đồng đội của mình.
Sau khi bọn họ rời đi, cô nhân viên phục vụ Falla chậm rãi tới gần.
“Hai người không sao chứ? Sau này tốt nhất cách đoàn săn Hắc Giác xa một chút, tay của người trong đoàn săn đó đều không sạch sẽ đâu.”
“Ở trong thành phố thì không sao, nhưng rời khỏi tường cao, ở nơi tòa án cảnh sát và hiệp hội không nhìn thấy, không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Không sao cả, dù sao tôi cũng không định làm thợ săn nữa.” Pochi như đã hạ quyết tâm, chậm rãi nói.
“Hả?”
“Tôi đã rời khỏi đoàn săn Harper, cũng không có ý định gia nhập đoàn săn khác. Dù tới nơi nào, tôi cũng chỉ trở thành trói buộc, kéo chân sau những người khác mà thôi.”
“Nhưng không phải trở thành thợ săn là ước mơ từ nhỏ đến lớn của cậu à? Cậu cố gắng, chăm chỉ học tập như vậy còn không phải là vì đi theo bước chân của cha, một ngày nào đó nhìn thấy phong cảnh mà ông ấy đã từng nhìn thấy sao?”
“Tôi… Không có thiên phú giống cha tôi.”
Pochi nản lòng nói: “Dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể trở thành một thợ săn đủ tư cách. Từ khi tôi tiếp nhận Harper, đoàn săn càng ngày càng xuống dốc, còn làm liên lụy tới chú Cổ Lực. Tôi nên rời khỏi đó sớm hơn một chút, nếu cứ tiếp tục kiên trì thì tôi cảm thấy mình quá ích kỷ.”
Cô nhân viên phục vụ cũng không biết làm sao sau khi nghe những lời cậu ấy nói, chỉ có thể đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Mã Lục.
Mã Lục suy nghĩ một lúc lại gật đầu, “Cậu nói có lý.”
“Này, anh không nhìn thấy Pochi đang cảm thấy tự trách đến thế nào à? Dù chỉ xuất phát từ tình hữu nghị, bây giờ anh cũng nên khẳng định và cổ vũ cậu ấy một chút chứ.” Falla nói với vẻ không hài lòng.
“Tuy thời gian tôi quen cậu ấy không dài, nhưng tôi không cảm thấy cậu ấy là loại người cần những lời cổ vũ giả dối để vực dậy tinh thần. Người đã trải qua chuyện cha mất còn dám tiếp tục đi vào sa mạc, đối diện với nguy hiểm không nên yếu ớt như thế.”
Mã Lục uống ngụm rượu BuzzBallz cuối cùng, thỏa mãn thở dài một tiếng, sau đó nói với Pochi ở đối diện.
“Thành lập một đoàn săn mới cùng với tôi đi.”
“Hả?” Falla mở to đôi mắt.
“Không cần đâu.”
Pochi lắc đầu, “Anh không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?”
“Cậu đừng vội từ chối. Cậu không muốn gia nhập đoàn săn là vì lo mình sẽ làm liên lụy tới những người khác, chứ không phải cậu thật sự không muốn làm thợ săn nữa, đúng không? Nếu hai chúng ta thành lập một đoàn săn mới, cậu sẽ không phải buồn phiền vì chuyện này nữa. Hơn nữa…”
“Hơn nữa sao…”
“Tuy cậu đã rời khỏi đoàn săn Harper, nhưng dựa vào danh tiếng và tình cảm của cha cậu với Cổ Lực, nếu nửa đường đổi ý muốn quay lại đoàn săn, cậu cảm thấy ông ấy có thể từ chối được không? Tôi biết cậu muốn nói gì, cậu sẽ không làm vậy, nhưng cậu có thể bảo đảm Trì Thất không nghĩ vậy không?”
“Nếu cậu thật sự là lý do làm cậu ta muốn đi ăn máng khác, thành lập đoàn săn mới cũng có thể làm cậu ta yên tâm, tin rằng cậu sẽ không quay lại nữa, cậu ta sẽ tiếp tục ở lại Harper.”
Mã Lục nói liền tù tì, Pochi nghe xong cũng chìm vào dòng suy nghĩ.