Lúc đầu Mã Lục còn tưởng mình hoa mắt hoặc xuất hiện ảo giác. Nhưng khi cồn cát càng ngày càng gần, hình dáng của nó cũng trở nên rõ ràng hơn, còn cuốn theo cát bụi cuồn cuộn, hiển nhiên không phải ảo giác gì cả.
Cảnh tượng kỳ lạ hiếm thấy này cũng làm hắn phải ngạc nhiên, không khỏi đứng lại nhìn. Nhưng nhìn rồi nhìn, nét mặt của hắn bỗng thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện ra, hình như phương hướng mà cồn cát đó di chuyển chính là về phía hắn.
Điều này làm nội tâm Mã Lục dâng lên cảm giác không ổn.
Hắn không chần chờ nữa mà lập tức chạy như điên về phía mặt bên cồn cát. Mã Lục lấy ra tư thế chạy một nghìn mét khi còn học đại học, cả người bay vụt ra ngoài giống như mũi tên bay khỏi cung.
Thấy sắp thoát khỏi con đường tiến về phía trước của cồn cát, không ngờ nó lại tăng tốc, hơn nữa còn thay đổi phương hướng, lao tới gần hắn.
Mã Lục lại phải đổi hướng, nhưng cảnh tượng vừa rồi lại diễn ra một lần nữa, cồn cát vẫn bám chặt theo sau.
Đến tận lúc này, hắn đã có thể khẳng định cồn cát đó nhằm vào hắn, hơn nữa có lẽ còn không có ý tốt.
Khoảng cách giữa hai bên không ngừng bị kéo gần khi một bên đuổi một bên chạy, cuối cùng chỉ còn lại chưa đầy một trăm mét.
Thấy chạy thế nào cũng không thoát khỏi nó, Mã Lục cắn răng, quyết định dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Loading...
Sau đó, hắn cho tay phải vào trong túi, nhanh chóng lấy ra một đồng chip.
Khác với chip trong sòng bạc, mặt trái của đồng chip này là một đôi mắt nửa khép nửa mở, trông rất thần bí; mà mặt phải vốn là vị trí biểu hiện giá trị của chip thì lại trống rỗng.
Mã Lục đặt chip ở giữa ba đốt ngón trỏ, ngón cái hơi cong, sau đó dùng lực cọ qua bụng ngón trỏ, bắn trúng chip bên trên.
Cùng với tiếng ù ù nho nhỏ là chip bay lên, không ngừng xoay trên không trung, bay đến đỉnh điểm.
Nó tạm dừng ở đó trong một tích tắc rồi nhanh chóng rơi xuống.
Mã Lục tính chuẩn thời gian, chờ nó rơi xuống gần lồng ngực lại vươn tay phải ra, úp miếng chip lên mu bàn tay trái.
Chờ hắn bỏ tay phải ra, mặt phải vốn trống rỗng đã xuất hiện một con số.
29.
Hử? Mã Lục cảm nhận cơ thể của mình và không cảm thấy có bất cứ thay đổi gì. Hắn lại nhìn lướt qua xung quanh, vẫn giống như trước.
Lúc trước, khi Lão Vương giao miếng chip này cho hắn có nói tên của thứ đồ này là Vận Mệnh Che Chở, là một trong số những Thần Khí mạnh nhất vũ trụ đa nguyên, có thể phát huy hiệu quả không tưởng vào thời điểm mấu chốt.
Nhưng tác dụng cụ thể là gì thì Lão Vương đã quên rồi.
Bây giờ hắn bị cồn cát phía sau đuổi đến đường cùng, chỉ có thể gửi hy vọng vào món đồ Thần Khí này thôi.
Nhưng ngoài một con số không rõ có nghĩa là gì thì hắn không nhận được thêm gì cả.
Cùng lúc đó, cồn cát đó cũng đã đi tới trước mặt hắn.
Bởi vì bầu trời có hai mặt trời nên thật ra hắn không bị bóng ma khổng lồ của nó bao phủ, nhưng chỉ nhìn qua thôi cũng có thể cảm nhận được cồn cát này lớn cỡ nào.
Nó cao gần ba mươi mét, chiều rộng càng vượt qua một trăm mét.
Nhưng giây cuối cùng khi sắp đụng phải Mã Lục, nó lại dừng lại, sau đó bắt đầu “run rẩy”. Vô số cát sỏi lăn xuống từ sống lưng, cát bụi nó tạo thành gần như muốn che phủ cả không trung.
Tiếp đó, cuối cùng thứ dưới cồn cát cũng lộ ra vẻ ngoài thật sự của nó. Đó là một cái đầu vừa to vừa xấu xí, hơi giống con cá Semicossyphus reticulatus, nhưng trông xấu hơn rất nhiều.
Cái miệng khổng lồ bên dưới chiếm hai phần ba diện tích đầu. Khi nó mở miệng ra, hắn còn nhìn thấy cả hàm răng bên trong.
So với cái miệng khổng lồ thì những chiếc răng bên trong giống như người tí hon. Mỗi viên dài chưa đến mườil ăm centimet, nhưng số lượng cực nhiều, phải có gần nghìn viên.
Vì tránh bị đâm thành cái sàng, Mã Lục đang suy nghĩ có nên dùng dao đầu bếp trong tay tự sát trước không thì đúng lúc này, một chuỗi tiếng tích tích tích tích vang lên bên tai hắn. Hắn còn tưởng cuối cùng Vận Mệnh Che Chở đã online. Nhưng khi cúi đầu nhìn, lại là thông báo đầu tiên Vòng Tay Lữ Nhân bắn ra.
Tích! Chúc mừng phát hiện ra nguyên liệu nấu ăn ba sao – Sa Điêu Nghìn Răng. Sách tranh Sa Điêu Nghìn Răng đã được mở khóa.
???
Mã Lục sửng sốt nửa giây mới nhớ ra hình như mình chưa tắt hình thức kiểm tra đi. Thế nên bây giờ mới xuất hiện thông báo.
Không ngờ vật nhỏ này còn rất hài hước. So với vị đại ca đối diện, rõ ràng hắn mới gần với định nghĩa nguyên liệu nấu ăn hơn.
Dường như con quái vật có tên Sa Điêu Nghìn Răng đó cũng đồng tình với quan điểm này, và đã chuẩn bị bắt đầu ăn cơm.
Nhưng sau đó, một thanh mâu máy móc dài, toàn thân được bao phủ bởi ánh điện đã bay vào cái miệng khổng lồ của nó trước một bước.
Mã Lục quay đầu lại, hắn nhìn thấy một chiếc xe máy có vẻ ngoài kỳ quái đang nhanh chóng lao xuống từ trên cồn cát bên cạnh.
Thể tích của chiếc xe máy này ít nhất phải to hơn xe máy bình thường gấp hai lần, thân xe cũng dài hơn. Lớp vỏ làm bằng sắt phủ kín các vết lõm kỳ lạ và dấu vết sửa chữa, dáng vẻ có thể báo hỏng bất cứ lúc nào.
Nhưng điểm thu hút nhất chính là bộ phận dưới thân xe. Nơi đó không có bánh trước, bánh sau mà thay bằng toàn bộ bánh xích. Hiển nhiên sự cải biến này đã làm nó có thể chạy trên mặt cát một cách dễ dàng hơn.
Mà người lái con mãnh thú sắt thép này lại cao chưa đến một mét bảy, bao kín từ đầu đến chân, ngay cả trên mặt cũng quấn khăn che mặt, đôi mắt cũng bị giấu dưới kính bảo vệ mắt màu đen. Sau khi tới gần, hắn mới nói với Mã Lục bằng giọng nói khàn khàn.
“Còn đứng sững ở đó làm gì? Chạy nhanh lên, tôi thu hút sự chú ý của nó giúp anh!”
“Chạy về phía nào?”
Câu hỏi của Mã Lục làm đối phương ngẩn ra, “Motor của anh đâu?”
Nhưng Mã Lục chưa kịp trả lời thì hắn đã nói: “Lên xe trước đi! Thân hình của Sa Điêu Nghìn Răng quá to lớn, mâu điện chỉ có thể phân tán sự chú ý của nó, không có tác dụng làm tê liệt đâu.”
Giống như chứng thực lời nói của hắn, Sa Điêu Nghìn Răng bị điện giật không những không trở nên chậm chạp, mà còn trở nên táo bạo hơn, quăng cả cái đầu tới đây.
Người trên xe máy cũng không phanh lại, chuyển mạnh tay lái tới sát mặt đất, nhanh chóng lướt qua bên cạnh Mã Lục.
Mã Lục ngầm hiểu, nghiêng người nhảy bật lên, sau đó… Không nhảy trúng.
Cũng may người trên xe máy vươn tay trong lúc nguy cấp, kịp thời nắm lấy cổ áo Mã Lục, nhấc cả người hắn lên.
Trong chớp mắt này, công suất điện phát ra đạt tới giá trị cao nhất, dẫn hai người thoát khỏi tai họa ngập đầu ngay khoảnh khắc cuối cùng.
Đầu của Sa Điêu Nghìn Răng rơi xuống bờ cát phát ra một tiếng trầm đục. Cùng lúc đó, bầu trời cũng xuất hiện một cơn mưa cát.
Đây là cơ hội tuyệt vời để hai người bọn họ thoát khỏi quái vật. Nhưng sau khi đi được một đoạn, xe máy lại chậm rãi giảm tốc độ, hơn nữa người lái xe còn liên tục quay đầu lại.
Lúc này Mã Lục đã ngồi xuống phía sau. Một tay hắn bám vào người có dáng người nhỏ xinh phía trước, tay còn lại bịt mũi miệng. Thấy tốc độ của xe máy càng ngày càng chậm, hắn thắc mắc hỏi: “Sao không đi nữa vậy?”
Đối phương không trả lời, dứt khoát dừng xe lại.
Sau đó, Mã Lục đã thấy trên những cồn cát gần đó lục tục xuất hiện sáu chiếc xe máy và đang nhanh chóng chạy về phía bên này.
“Lát nữa anh đừng nói chuyện.” Đối phương dặn dò.