Tiếp theo, Mã Lục lại tìm kiếm từ khóa Ấu Tích Lửa. Lần này có bảy công thức, hơn nữa số món giai đoạn hiện giờ có thể nấu càng ít ỏi hơn, chỉ có Đuôi ấu tích sốt mù tạt và Xiên ấu tích nướng.
Trên lý thuyết, Xiên ấu tích nướng rất hợp để bày quán. Tiền đề là có người chấp nhận tạo hình thằn lằn, không gọi điện thoại báo cảnh sát. Tiếc rằng xác suất này là rất nhỏ.
Thật ra đuôi Ấu Tích có thể giả làm râu mực, tiếc là hơi ít, hai mươi ba cái đuôi còn chưa đủ làm một đĩa.
Tiếp đó, Mã Lục còn tìm kiếm Gà Ức Đen, Chuột Chù Voi Xám, Chuột Nhảy, Rắn Đen và Cừu Dương Sa.
Trong đó Gà Ức Đen là nguyên liệu có nhiều công thức nhất, hẳn là khá giống với thịt gà trên Trái Đất, có nhiều cách nấu nướng.
Chuột Chù Voi Xám và Chuột Nhảy trông giống nhau nên có thể thay thế cho nhau ở một mức độ nhất định, làm thành thịt khô là ngon nhất. Hơn nữa, làm vậy khách hàng sẽ không nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của chúng nó, cũng sẽ không có vấn đề như Xiên ấu tích nướng.
Còn về Rắn Đen, nó vừa có thể dùng để nấu canh rắn, vừa dùng để ngâm rượu.
Cuối cùng, Cừu Dương Sa có thể làm thành canh thịt.
Mặt khác, hắn còn chú ý tới con số từ hàng đơn vị đến hàng trăm bên dưới công thức.
“Đây là gì thế?” Mã Lục chỉ vào số 48 bên dưới Bánh nhân thịt sói lửa chiên, hỏi.
Loading...
“Điểm kinh nghiệm.” Lão Vương đáp.
“Điểm kinh nghiệm?”
“Đúng vậy. Đầu bếp là một loại nghề nghiệp cần phải thông qua việc nấu nướng, tích lũy kinh nghiệm mới có thể không ngừng tăng lên. Tôi không biết trước đó rốt cuộc tôi đã lên tới cấp bậc gì, nhưng bây giờ khu vực của tôi bị hư hại diện tích lớn, bộ phận số liệu này cũng đều biến mất theo, chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu.”
“Vậy hả? Thế nhận được điểm kinh nghiệm có tác dụng gì?”
“Sau khi tích lũy điểm kinh nghiệm tới một mức độ nhất định, kỹ năng nấu nướng của tôi sẽ tăng lên, có thể mở khóa nhiều công thức hơn. Ngoài ra còn có thể cải tiến công thức, tăng chỉ số mỹ vị.”
“Chỉ số mỹ vị?”
Mã Lục nhìn thấy ★☆ đằng sau Bánh nhân thịt sói lửa chiên, hỏi: “Anh đang nói tới cái này à? Thế có nghĩa là, bây giờ anh nấu món này sẽ có chỉ số mỹ vị là một sao rưỡi, ngon đến mức nào?”
“Chỉ dựa vào hệ thống ngôn ngữ trả lời câu hỏi của cậu, không bằng tôi làm một phần cho cậu ăn thử. Nhưng trước hết cậu phải mua đủ những nguyên liệu còn lại đã.”
“Được thôi.” Mã Lục nghe vậy cũng hứng thú. Ra ngoài săn thú lâu như vậy, hắn cũng thấy đói rồi.
Hắn nhớ cách tiểu khu gần hai cây số có một khu chợ nông sản, không biết bây giờ còn mở cửa không nữa.
Trước kia hắn chưa bao giờ nấu cơm, cũng ít khi dậy sớm nên không chú ý tới chỗ đó. Nhưng dù sao bây giờ cũng không ngủ được, qua xem cũng không mất gì.
Mã Lục về phòng thay một bộ quần áo ngắn, xuống dưới tầng leo lên con xe ba bánh mới mua, đi thẳng tới chợ nông sản.
Ngoài dự đoán của hắn, năm giờ hai mươi mốt phút sáng, chợ nông sản chẳng những đã mở cửa mà còn rất rộn ràng, nhìn đâu cũng thấy người và xe.
Trong đó, phần lớn người lái xe ba bánh giống hắn đều tới chở hàng hóa. Ngoài ra còn có cả từng chiếc xe tải của siêu thị cỡ lớn và nền tảng thương mại điện tử đỗ bên ngoài kéo hàng.
Gà vịt thịt cá, rau dưa trái cây chồng chất như núi. Một đám người đang vây xung quanh chọn lựa, cò kè mặc cả.
Mã Lục tùy tiện dừng xe ba bánh ở một góc. Hắn không vội vàng mua đồ ăn mà đi dạo quanh chợ một vòng, tìm hiểu giá cả thị trường trước.
Đối tượng được chú ý trọng điểm là giá thịt. Bây giờ thịt lợn đang tăng giá, bộ phận rẻ nhất một cân cũng mười ba tệ. Mã Lục tính sơ qua, sau chuyến đi lần này, hắn đã mang về ít nhất ba nghìn tệ tiền thịt.
Trông thì chuyến đi lần này có vẻ rất lời, tiếc là không thể lấy những loại thịt không rõ lai lịch này ra ngoài bán, chỉ có thể tự sử dụng.
Trong lúc đi dạo, hắn còn gặp được đồng hành, trông có vẻ là đầu bếp hoặc ông chủ những quán ăn gần đây. Trong khu chợ này, bọn họ được đối xử như người nổi tiếng vậy.
Dù bọn họ đi đến đâu cũng có người chào hỏi, những vị chủ quầy hàng đó cũng sẽ để dành những loại hàng hóa tốt hoặc bộ phận ngon cho bọn họ.
Vậy nên, thật ra sự cạnh tranh giữa các quán cơm với nhau đã bắt đầu từ trước khi mở cửa buôn bán rồi.
Có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi nhất bằng giá thấp, chẳng khác nào được chạy trước bốn mươi mét trong cuộc thi chạy trăm mét.
Mã Lục vò đầu, chắc lần sau tới vị diện kia hắn phải tìm Pochi học kiến thức giám định thịt mất. Nếu không, chỉ dựa vào cấp bậc vòng tay đưa ra vẫn quá sơ sài. Dù đều là thịt, nhưng vị của những bộ phận khác nhau sẽ khác nhau rõ rệt.
Cảm thấy đã đi dạo xong, Mã Lục bèn đi mua đủ nguyên liệu và gia vị theo danh sách của Lão Vương, lái xe ba bánh về nhà.